Tôi đứng ở cửa gọi điện cho anh ta, không ai nghe máy.
Không dám nói với bảo vệ, sợ bộ dạng xấu xí của mình làm anh ta mất mặt, nên tôi đứng chờ bên đường.
Hai tiếng sau, anh ta cùng một nhóm nam nam nữ nữ cười nói đi ra.
Nhóm người đó, ai nấy đều đẹp trai xinh gái, ăn mặc thời trang, sang trọng, An Hựu Khiêm lại càng anh tuấn tiêu sái, tràn đầy sức sống, là trung tâm của đám đông.
Tôi tự ti, hoang hoảng, sợ bị chú ý.
Lúc họ đi lướt qua tôi, tôi rụt rè cúi đầu xuống.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, tôi trong lòng sốt ruột, vội vàng gọi điện cho anh ta.
Anh ta lấy điện thoại ra nhìn, rồi tắt máy.
Người bên cạnh hỏi anh ta,
"Ai vậy, sao không nghe máy?"
Anh ta cười cười, thản nhiên nói ra hai chữ.
Lừa đảo.
Tôi đứng trong gió trên đường phố rất lâu.
Gió lạnh mùa thu thổi xuyên qua chiếc áo gió mỏng manh của tôi, lạnh thấu xương, khiến thái dương tôi lại bắt đầu đau nhức.
Về đến nhà trời đã tối, tôi cũng không bật đèn, như một hồn ma phiêu đãng thẳng vào phòng ngủ, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Giọng nói giận dữ của bố vang lên từ trong điện thoại:
"Gọi lâu như vậy không nghe máy, làm gì vậy!"
"Tiểu An muốn ly hôn tại sao không nói với chúng tao!"
"Con còn coi chúng tao là người nhà không!"
Bên cạnh còn có tiếng la hét phẫn nộ của em trai:
"Chị! Chúng ta sẽ đi bênh vực chị!"
Tôi mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Đúng vậy, chuyện này phải nói với họ.
Nhưng tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với họ?
Bố mẹ và em trai sáng sớm hôm sau đã vội vàng đến.
Họ trực tiếp đưa tôi đến nhà bố mẹ chồng.
Tôi tinh ý nhận ra sự khách sáo có phần khinh thường của bố mẹ chồng đối với họ.
Thực ra vẫn luôn như vậy.
Nhưng họ dường như không hề nhận ra, ngồi phịch xuống ghế sofa, mẹ tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc bế cháu gái mà bà chưa gặp mấy lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!