Chương 2: (Vô Đề)

2

Tôi đang ngồi bên giường cho con bú, nhất thời nghi ngờ mình nghe nhầm.

Anh nói gì?

Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang.

An Hựu Khiêm đứng ở cửa, mặt không biểu cảm, giọng nói rõ ràng như mọi khi.

Anh nói ly hôn.

"Nhà cửa để lại cho em, anh tay trắng rời đi."

"Con gái là con anh, anh sẽ nuôi, em không cần phải trả tiền cấp dưỡng."

Tôi cố gắng hiểu ý trong lời nói của anh ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau khi sinh con, phản ứng của tôi luôn rất chậm.

Rất lâu sau, tôi hỏi:

Tại sao?

Hình bóng cao lớn của An Hựu Khiêm bị ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào kéo dài thành một vệt, hơi méo mó.

"Tại sao em còn chưa rõ sao?"

Tôi ngây người nhìn anh ta, rõ ràng anh ta đang đứng trước mặt, nhưng câu nói này nghe như vọng ra từ sâu thẳm dòng sông băng, lạnh lẽo và không chân thực.

"Thịnh Hạ, tinh thần của em có vấn đề, những ngày này, em đã làm anh và bố mẹ anh sợ hãi."

Tôi run lên, thốt lên:

"Tinh thần em không có vấn đề!"

An Hựu Khiêm không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.

Như thể đang nói.

Em xem, lại bắt đầu rồi.

Tôi hoảng loạn ôm chặt lấy con, thấp giọng nói:

"Em không ly hôn, em không đồng ý, con không thể không có bố mẹ..."

An Hựu Khiêm thở dài.

"Nếu em thật sự vì con mà tốt, thì nên rút lui khỏi cuộc sống của con, em như thế này, không thích hợp ở quá gần con bé."

"Anh từng thích tính cách ôn hòa, điềm đạm của em, nhưng bây giờ mới biết mình bị lừa dối, thì ra tất cả đều là giả tạo, đều là diễn."

Không, không.

Tôi vội vàng giải thích,

"Hựu Khiêm, em không lừa anh, em không diễn -"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!