2
Tôi đang ngồi bên giường cho con bú, nhất thời nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Anh nói gì?
"Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang. An Hựu Khiêm đứng ở cửa, mặt không biểu cảm, giọng nói rõ ràng như mọi khi."Anh nói ly hôn."
"Nhà cửa để lại cho em, anh tay trắng rời đi."
"Con gái là con anh, anh sẽ nuôi, em không cần phải trả tiền cấp dưỡng.
"Tôi cố gắng hiểu ý trong lời nói của anh ta. Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Sau khi sinh con, phản ứng của tôi luôn rất chậm. Rất lâu sau, tôi hỏi:"Tại sao?"
Hình bóng cao lớn của An Hựu Khiêm bị ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào kéo dài thành một vệt, hơi méo mó.
"Tại sao em còn chưa rõ sao?"
Tôi ngây người nhìn anh ta, rõ ràng anh ta đang đứng trước mặt, nhưng câu nói này nghe như vọng ra từ sâu thẳm dòng sông băng, lạnh lẽo và không chân thực.
"Thịnh Hạ, tinh thần của em có vấn đề, những ngày này, em đã làm anh và bố mẹ anh sợ hãi.
"Tôi run lên, thốt lên:"Tinh thần em không có vấn đề!
"An Hựu Khiêm không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Như thể đang nói. Em xem, lại bắt đầu rồi. Tôi hoảng loạn ôm chặt lấy con, thấp giọng nói:"Em không ly hôn, em không đồng ý, con không thể không có bố mẹ..."
An Hựu Khiêm thở dài.
"Nếu em thật sự vì con mà tốt, thì nên rút lui khỏi cuộc sống của con, em như thế này, không thích hợp ở quá gần con bé."
"Anh từng thích tính cách ôn hòa, điềm đạm của em, nhưng bây giờ mới biết mình bị lừa dối, thì ra tất cả đều là giả tạo, đều là diễn."
"Không, không."
Tôi vội vàng giải thích, "Hựu Khiêm, em không lừa anh, em không diễn -"
"Thôi." Anh ta lạnh lùng cắt ngang lời tôi.
"Dù sao, anh cũng không muốn truy cứu nữa! Thịnh Hạ, tình cảm của chúng ta đã cạn kiệt, nếu em đồng ý ly hôn, căn nhà sẽ cho em, anh tay trắng rời đi. Nhưng nếu em cứ cố chấp dây dưa, cùng lắm thì đợi thêm nửa năm nữa tiến hành thủ tục khởi kiện, đến lúc đó căn nhà sẽ không thể cho em nữa."
"Xem như nể mặt tình nghĩa vợ chồng, xem như vì con, anh đối với em cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, anh hy vọng em hãy suy nghĩ cho kỹ."
An Hựu Khiêm nói xong, dứt khoát quay lưng rời đi.
Bảo mẫu bế con đi rồi, tôi ngơ ngác ngồi trên giường.
Từ sáng đến tối.
Sau khi sinh con, cơ thể tôi dường như có vấn đề.
Tôi cũng không biết tại sao, đầu óc và cảm xúc dường như thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, khi thì u uất trầm cảm, khi thì kích động nóng nảy.
Có lúc, tôi nằm liệt giường cả ngày, không muốn nói một lời, cũng không muốn ăn một miếng cơm.
Có lúc, tôi nghe thấy có người nói chuyện trong nhà là cảm thấy khó chịu không yên, có lần An Hựu Khiêm đang nói chuyện điện thoại với bạn, tôi xông ra khỏi phòng ngủ la hét om sòm với anh ta.
Mẹ chồng đến thăm cháu, tôi luôn lo lắng bà sẽ cướp con gái đi, đóng cửa phòng không cho bà vào.
Hôm bảo mẫu xin nghỉ, An Hựu Khiêm dẫn bạn về nhà, phát hiện con gái một mình ở trong nôi phòng khách, khóc đến khản cả giọng, còn tôi thì đang ngủ trong phòng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!