An Hựu Khiêm nhìn những dòng bình luận chạy nhanh như bay, sắc mặt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười nói:
"Tôi không biết cô nghe được thông tin này từ đâu, đúng vậy, tôi đang thảo luận việc ly hôn, nhưng mà, người chủ động đề nghị ly hôn không phải là tôi."
"Ngoài ra, sự hiểu biết của cô về hôn nhân có phần phiến diện, chẳng phải có câu nói rằng: Kết hôn là vì hạnh phúc, ly hôn cũng vậy sao?
Chúng ta không thể đảm bảo một lần là có thể gặp được đúng người, cho nên, chỉ có thể trong quá trình thay đổi mà từ từ tìm kiếm con người thật của chính mình.
"Người hâm mộ nữ không hề nao núng, lớn tiếng nói:"Tôi không hiểu cái gì gọi là tìm kiếm bản thân, tôi chỉ biết, là một người cũng đã từng sinh con, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào, sẽ khiến một người vừa mới sinh con được 5 tháng, phải chịu đựng tổn thương to lớn về cả thể chất lẫn tinh thần, lại chủ động muốn ly hôn!"
Tôi lặng lẽ nhìn An Hựu Khiêm trên màn hình điện thoại.
Cảm xúc của anh ta đã không thể kiểm soát được nữa.
Gân xanh trên trán bắt đầu giật giật, mũi phập phồng nhanh chóng, những ngón tay run rẩy một cách vô thức bị anh ta nhanh chóng đặt xuống dưới bàn.
Cảm giác này tôi rất quen thuộc.
Giống như tôi của rất nhiều ngày đêm, rất dễ dàng mất kiểm soát.
Khi những dòng bình luận chạy nhanh đến mức không nhìn rõ,, video đột nhiên bị đóng lại.....
An Hựu Khiêm trở về nhà, đưa cho tôi một bản thảo đã viết sẵn, giọng nói lạnh lùng.
"Thịnh Hạ, tôi cần cô phối hợp với tôi lên chương trình một lần, chương trình kết thúc, căn nhà sẽ lập tức được sang tên cho cô, ngoài ra còn có thêm hai vạn tiền thù lao."
Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, nói được.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cô không có gì muốn nói sao?"
"Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội kiếm tiền này."
Tôi ngẩng đầu mỉm cười với anh ta.
16
Tôi đang hầm canh sườn non củ sen trong bếp thì nhận được điện thoại của Tạ Nhiên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tổng cộng lần này hết 11 vạn, cộng với 13 vạn 8 trước đó, ừm, bây giờ cô nợ tôi 24 vạn 8."
Tôi mỉm cười.
"Anh có muốn uống canh không?"
Hả? Đầu dây bên kia sững người.
"Tôi muốn bồi bổ sức khỏe, nên đã hầm một nồi canh, chẳng phải anh nói mấy năm rồi chưa được uống canh nhà nấu sao? Có muốn đến..."
Cạch!
Nửa tiếng sau, tôi và Tạ Nhiên ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, mỗi người ôm một bát lớn, cắm cúi ăn ngấu nghiến.
Khóe mắt Tạ Nhiên hơi đỏ.
Tôi nhìn anh, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!