Ngoại truyện hoàn kết
Thời gian mấy tháng thoáng chốc trôi qua.
Hôm ấy, Giang Vãn Nguyệt về nhà, thấy mẫu thân vô cùng vui vẻ, đang sai nha đầu đi mua sắm đồ đạc để tiếp đãi khách quý.
Giang Vãn Nguyệt vội hỏi: "Mẫu thân, là ai tới vậy ạ?"
Giang mẫu cười nói: "Là bằng hữu trước đây của phụ thân con khi còn ở Giang Tây, nhà Tần thúc thúc."
Giang Vãn Nguyệt tức thì mày mắt cong cong ý cười.
Nàng thường nghe phụ thân nhắc tới Tần thúc thúc, trong lòng cũng sinh ra cảm giác thân thiết.
Giang phụ cười nói: "Lần này Tần thúc thúc của con qua đây, còn mang theo cả gia quyến nữa, nhà họ còn có một tiểu tỷ tỷ trạc tuổi con, sau này con có thể qua lại thân thiết với tiểu tỷ tỷ ấy nhiều hơn."
"Có phải là Uyển nhi tỷ tỷ mà phụ thân từng kể không ạ?" Giang Vãn Nguyệt nghĩ ngợi rồi đáp: "Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Uyển tỷ tỷ."
Giang Vãn Nguyệt tính tình hoạt bát cởi mở, từ nhỏ đã có rất nhiều bằng hữu, sau khi đến kinh thành, được phụ mẫu yêu thương, lại thêm thân phận là tiểu hôn thê của nhà họ Tạ, càng kết giao được không ít hảo bằng hữu.
Nhưng nay thân phận của nàng đã ở đó, những người qua lại vui chơi cùng đều là các quý nữ kinh thành như Nhược San.
Nhưng nàng chưa bao giờ đối xử phân biệt với bằng hữu.
Bất kể là quý nữ kinh thành hay những người bằng hữu ở Bích Lung Hạp như A Văn, Giang Vãn Nguyệt đều đối đãi vô cùng nhiệt tình.
Nhà họ Tần đến kinh thành vào một ngày thu trong xanh, khí trời mát mẻ.
Tần Uyển rụt rè co rúm đi theo sau lưng phụ thân, đến nhà họ Giang.
Trên đường đi, Tần phụ đã dặn dò nữ nhi, kinh thành đâu đâu cũng là quyền quý, nhất định phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, đừng gây chuyện.
Tần Uyển không dám thở mạnh, nàng ta nhìn dinh thự của nhà họ Giang từ bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ, một tòa nhà ba gian, xem ra người bạn này của phụ thân ở kinh thành cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nghĩ lại cũng phải, nhà họ Giang ở kinh thành chỉ là một quan viên ngũ phẩm, chức quan không lớn không nhỏ, giữa chốn kinh thành đầy rẫy quyền quý lại càng không có gì nổi bật.
Trong lòng Tần Uyển sinh ra vài phần ý khinh bạc, cũng không còn quá câu nệ nữa.
Giang phụ và Giang mẫu nhiệt tình đón tiếp cả nhà Tần Uyển.
Giang mẫu nắm tay Tần Uyển nhìn ngắm, luôn miệng khen là một đứa trẻ xinh đẹp, khiến Tần mẫu cũng vui vẻ khen lại Giang Vãn Nguyệt, khen ngoại hình của nàng, rồi lại khen mệnh của Giang Vãn Nguyệt tốt.
Ai mà không biết, đây chính mầm mống của Thủ Phụ phu nhân tương lai. cơ chứ.
Trong chốc lát, lòng Tần mẫu có vài phần phiền muộn, những tiểu nương tử này trông ai cũng có dung mạo trời sinh, nhưng cuộc sống sau khi thành hôn thì lại cách xa một trời một vực…
Tần Uyển bất giác liếc nhìn Giang Vãn Nguyệt.
Chỉ là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, dáng người chưa phát triển hết, chỉ có làn da trắng nõn, mày mắt thanh tú, cũng không nhìn ra được điểm gì nổi bật cho lắm.
Nhưng Giang Vãn Nguyệt đối xử với người khác rất nhiệt tình, quả có dáng vẻ đáng yêu, Tần Uyển bất giác nghĩ thầm, có phải Giang Vãn Nguyệt chính là dựa vào kiểu hạ mình chủ động tiếp cận này mới chiếm được cảm tình của công tử nhà họ Tạ không…
Giang Vãn Nguyệt lại không biết Tần Uyển đang nghĩ gì trong lòng, nàng chỉ cảm thấy món lê thơm nhỏ rất ngon, cứ một mực mời Tần Uyển ăn hoa quả.
Tần Uyển không khỏi thầm đảo mắt một cái.
Cứ tưởng là quý nữ kiêu sa tao nhã đến mức nào, hóa ra cũng chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.
Công tử nhà họ Tạ này cũng thật là chưa thấy qua thứ tốt, chỉ một cô nương ngốc nghếch khờ khạo như vậy mà đã làm hắn mê mẩn rồi sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!