Ngoại truyện: Tạ Bích trọng sinh (4)
Tiết trời mùa xuân ấm áp, liễu vừa nhú lộc, hoa đào mới kết nụ, e ấp trên cành chờ ngày bung nở.
Tạ Bích đặc biệt làm một chiếc roi ngựa xinh đẹp, cán roi mạ vàng còn điểm xuyết ngọc thạch hồng, vô cùng lộng lẫy xa hoa. Hắn đem chiếc roi ngựa nhỏ tặng cho Giang Vãn Nguyệt, cười nói: "Vãn Nguyệt muội muội, ta dạy muội cưỡi ngựa nhé."
Giang Vãn Nguyệt nhận lấy chiếc roi nhỏ, bất giác chớp chớp mắt.
Hai năm trước Tạ Bích đã định dạy nàng cưỡi ngựa rồi.
Lúc đó Tạ Bích dắt đến một con ngựa nhỏ màu hồng rất đẹp, đôi mắt Giang Vãn Nguyệt sáng lấp lánh, chỉ hận không thể lập tức leo lên ngựa.
Nhưng mẫu thân lại bảo nàng còn nhỏ tuổi, nhất quyết bắt nàng đợi thêm vài năm nữa. Khi ấy nàng đã khóc lóc nói rằng, hai năm sau sẽ lại nhờ ca ca dạy.
Sau này nàng đã quên mất chuyện đó, không ngờ Tạ Bích vẫn một lòng ghi nhớ.
Lời hứa của hắn, hắn vẫn luôn nhớ rất rõ…
Trong lòng Giang Vãn Nguyệt ngọt ngào khôn xiết.
Nàng đặc biệt chuẩn bị một bộ y phục cưỡi ngựa tay hẹp xinh đẹp, trông vô cùng hiên ngang mạnh mẽ.
Tiết xuân trong xanh, trường đua ngựa rộng lớn, bóng cây mây trôi, lá xanh um tùm trên cành, chim én lướt qua chân trời.
Giang Vãn Nguyệt vụng về trèo lên con ngựa lùn mà Tạ Bích đã chuẩn bị cho nàng. Hắn cưỡi ngựa ngay bên cạnh, chỉ dẫn cho nàng từ tư thế ngồi, lực kéo dây cương và mọi phương diện khác.
Giang Vãn Nguyệt đang cảm thấy mới mẻ với việc cưỡi ngựa, học rất chuyên tâm, con ngựa con dưới sự điều khiển của nàng cũng rất ngoan ngoãn.
Tạ Bích bảo nàng thử tiến thêm một bước, chạy nước kiệu nhỏ.
Giang Vãn Nguyệt lộ vẻ ao ước nhưng trong lòng lại có chút e dè.
Tạ Bích nhếch môi cười nhẹ, vòng tay ôm lấy vòng eo của tiểu hôn thê. Giang Vãn Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng, đến khi hoàn hồn thì đã ngồi trước ngực Tạ Bích.
Lồng ngực vừa mới lớn của thiếu niên ấm áp áp vào lưng nàng, khiến lòng nàng cảm thấy thật an ổn.
Lưng ngựa của Tạ Bích cao hơn, phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy những áng mây trôi ở phía xa.
Khung cảnh cũng khiến lòng người khoan khoái.
Tạ Bích vung roi thúc ngựa, hai người cùng phi nước đại trên lưng ngựa.
Hắn cúi mắt, nhìn tiểu cô nương đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình đầy phấn khích, ánh mắt nhuốm mấy phần ý cười.
Kiếp trước, người đầu tiên dạy Giang Vãn Nguyệt cưỡi ngựa là Bùi Quân.
Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt nhìn Bùi Quân sáng lấp lánh, cảnh tượng đó, hắn đã nhớ rất nhiều năm.
Đến tận bây giờ vẫn có mấy phần canh cánh trong lòng.
Đời này, nàng từ nhỏ đã đến bên hắn, lớn lên ngay dưới mí mắt hắn.
Hắn phải dạy nàng cưỡi ngựa từ sớm, không cho Bùi Quân một chút cơ hội thể hiện nào.
Chẳng ngờ, mới học được ba lần, kế hoạch của Tạ Bích đã gặp trở ngại.
Giang Vãn Nguyệt có chút rụt rè, nói rằng lòng bàn tay bị dây cương cọ đến đau, muốn nghỉ ngơi.
Nàng rất tủi thân: "Trước đây ta đúng là rất thích cưỡi ngựa, nhưng cũng khổ quá đi mất, ta muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi học tiếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!