Chương 83: Truy thê phải truy từ tấm bé

Giang phụ và Giang mẫu nhìn nhau, cười nói: "Bọn ta đang nói mấy ca ca tỷ tỷ nhà khác thôi, không có chuyện của con đâu, mau về nghỉ ngơi đi."

Giang Vãn Nguyệt chớp chớp mắt, hồ nghi nói: "Con nghe thấy hai người nói đến tiểu lang quân nhà họ Tạ."

Giang Diên trong lòng khẽ động, gọi nữ nhi lại nói: "Nguyệt Nguyệt, con đã gặp tiểu lang quân nhà họ Tạ chưa? Sau này nó sẽ là ca ca của con, hai đứa phải hòa thuận với nhau nhé."

Giang Vãn Nguyệt nhìn sang mẫu thân: "Mẫu thân, không phải mẫu thân nói, ai bắt con gọi là ca ca đều là đồ lừa đảo lớn sao? Sao huynh ấy lại có thể làm ca ca của con ạ…"

"Ca ca này không giống…" Giang mẫu nén cười: "Nguyệt Nguyệt lớn lên sẽ biết…"

Giang Vãn Nguyệt chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy hơi đau đầu.

Nàng có cảm giác khó chịu khó tả với vị tiểu ca ca nhà họ Tạ kia, nhưng phụ mẫu lại có vẻ rất muốn họ gần gũi nhau hơn.

Còn nói đến cả hôn sự… Giang Vãn Nguyệt biết ý nghĩa của hôn sự, biểu tỷ của nàng vừa mới thành hôn. Ngày thành hôn, biểu tỷ được tỷ phu dìu đi, rời xa mẫu thân, biểu tỷ còn khóc rất lâu.

Trong nhận thức đơn giản của Giang Vãn Nguyệt, thành hôn chính là cướp nàng đi khỏi phụ mẫu.

Gương mặt nhỏ của Giang Vãn Nguyệt trắng bệch, nàng mới không muốn bị huynh ấy dìu đi, rời khỏi nhà, rời khỏi mẫu thân đâu.

Giang Vãn Nguyệt lòng dạ không yên mấy ngày, may mà cuộc sống vẫn bình thường, nàng cũng dần dần yên tâm. Ai ngờ vừa mới yên tâm, người hầu đã đến báo, nói Tạ tiểu công tử muốn đến nhà làm khách.

Giang phụ và Giang mẫu đều vô cùng ngạc nhiên, dù sao hai nhà tuy đã đính hôn, nhưng bây giờ Vãn Nguyệt còn nhỏ, Tạ tiểu công tử này sao lại không mời mà đến.

Giang mẫu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Nếu hai đứa trẻ đã có hôn ước, vậy Nguyệt Nguyệt sớm muộn gì cũng thành người một nhà với nó, thường xuyên qua lại cũng tốt, chúng cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên sẽ sâu đậm hơn."

Giang Diên rất thương nữ nhi, sau khi vào kinh ông đã nhận ra người nhà họ Tạ, nhưng vì nhà họ Tạ chưa từng nhắc đến hôn sự, nên ông cũng không chủ động mở lời.

Phu thê ông cũng có chút tài sản, đủ để nữ nhi sống một đời vô lo vô nghĩ, hà cớ gì phải để nữ nhi trèo cao gả vào nhà người ta chịu ấm ức chứ?

Nhưng bây giờ Thánh thượng đã ban hôn, hôn sự này đã là định cục, để hai đứa trẻ thường xuyên qua lại, sau này chỉ có lợi cho Nguyệt Nguyệt.

Giang Diên tiếp đãi Tạ Bích, hiền hòa hỏi: "Tạ công tử gần đây đọc sách gì?"

Tạ Bích đã sống hai đời, tự nhiên biết cách dỗ dành trưởng bối vui lòng: "Giang bá phụ, A Bích đang đọc《Thượng Thư》, hôm nay học đến câu "Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích"*."

Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích*: Tự mãn rước lấy tổn hại, khiêm tốn nhận được lợi ích.

Dáng vẻ tiểu quân tử đang trưởng thành này của hắn khiến Giang Diên bất giác sinh lòng yêu mến: "Tiến độ của con không chậm, tuổi còn nhỏ mà đã học đến Thượng Thư rồi."

Tạ Bích cười nói: "Nguyệt Nguyệt đã học chữ chưa ạ?"

"Ta đã tìm một nữ sư phụ dạy kèm cho nó rồi," Giang Diên cười nói: "Nguyệt Nguyệt đang đọc Luận Ngữ, tiến độ của con hơn Nguyệt Nguyệt nhiều lắm."

Tạ Bích đứng dậy chắp tay nói: "A Bích cũng đang đọc Luận Ngữ, sách Luận Ngữ, đọc thường xuyên sẽ có cái mới. A Bích muốn cùng muội muội đọc sách, thảo luận trao đổi, trau dồi học vấn."

Hắn đã nói như vậy, Giang Diên tự nhiên không còn gì để nói: "Tốt lắm, tốt, con chỉ điểm cho nó nhiều một chút."

Giang Vãn Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ chăm chú đọc sách, bỗng có một cái đầu thò vào, đôi mắt sáng ngời tuấn tú của Tạ Bích hơi nheo lại, cười nói: "Vãn Nguyệt muội muội, vẫn đang chăm chỉ à? Giang thúc thúc nói rồi, sau này ta sẽ cùng muội đọc sách."

Giang Vãn Nguyệt kinh ngạc: "Huynh muốn cùng ta đọc sách sao?!"

Tạ Bích không mời mà đến, cười hì hì bước vào phòng: "Tuy Luận Ngữ ta đã học qua một lần rồi, nhưng ta cũng không ngại cùng muội học lại lần nữa."

Giang Vãn Nguyệt nắm chặt nắm đấm nhỏ: "…"

Nàng rất ngại!

Giang Vãn Nguyệt nói dứt khoát: "Đây là thư phòng nhà họ Giang, ngoại nam không được vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!