Chương 8: Có những người sinh ra đã đáng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay

Giang Vãn Nguyệt ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn đối diện cửa sổ chạm hoa, lặng lẽ mân mê cây trâm bộ diêu trong tay, trên mặt bất giác đã nở một nụ cười.

Cũng may có cây trâm này làm vật chứng cho những khoảnh khắc trong đêm hội Nguyên Tiêu, nếu không, có đôi lúc Giang Vãn Nguyệt thật sự ngỡ rằng những hình ảnh ấy chỉ là do mình tưởng tượng ra.

Tạ Bích vậy mà lại chủ động đề nghị cùng nàng dạo chơi Đông Đô.

Chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Thậm chí, hắn còn đưa nàng đi mua trâm bộ diêu, mỉm cười khen nàng xinh đẹp.

Giang Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy đây giống như một giấc mộng do mình tưởng tượng ra, như ảo ảnh, không biết lúc nào sẽ tan vỡ.

Nhưng đêm đó không phải là mộng.

Ngón tay thon dài như ngọc của hắn đã nhẹ nhàng cầm lấy cây trâm, mà cây trâm ấy, giờ đây đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay nàng.

Giang Vãn Nguyệt cúi đầu, đầu ngón tay khẽ lướt qua nơi Tạ Bích đã từng cầm.

Phu thê quan trọng nhất là ở bên nhau, lâu dần, hắn tự nhiên sẽ đặt nàng trong lòng…

Thế nhưng khi về đến phủ, giữa hai người dường như lại trở về vẻ bình lặng.

Mỗi đêm Tạ Bích đều cùng nàng chung giường, ánh mắt nhìn nàng cũng ngày một dịu dàng hơn, thỉnh thoảng còn cười nói với nàng vài câu.

So với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng trong mắt hắn vẫn phảng phất mấy phần lạnh lùng xa cách, một khoảng cách không tên không thể nói rõ.

Có lẽ là do nàng mong muốn quá nhiều, Giang Vãn Nguyệt tự cổ vũ mình, người ta luôn cần dần dần quen thuộc với nhau. Trước khi thành hôn nàng đã nhất kiến chung tình với Tạ Bích, nhưng đối với hắn mà nói, nàng là một người xa lạ, tất nhiên cần phải từng bước lại gần.

Huống hồ, tình cảnh hiện tại đã là điều nàng chưa từng dám nghĩ tới.

Trong lúc nàng đang ngồi yên trong phòng, Tuyết Ảnh cùng hai tiểu nha hoàn bưng hai chiếc rương tới, cười nói: "Phu nhân, đây đều là y phục trước kia của lang quân, vẫn chưa được thu dọn. Bọn nô tỳ cũng không dám tự quyết, nếu người rảnh rỗi, có thể giữ lại hoặc ban cho người khác, hay là thu xếp lại giúp lang quân ạ."

Đây vốn là việc của thê tử, có bao nhiêu nha hoàn cũng không thể thay thế được.

Giang Vãn Nguyệt tất nhiên không từ chối, nàng mỉm cười nhận lấy hai rương y phục từ tay Tuyết Ảnh.

Tuyết Ảnh ra hiệu bằng mắt, rồi cùng hai tiểu nha hoàn kia lui ra ngoài.

Giang Vãn Nguyệt mở rương ra, mùi gỗ cũ quyện với mùi long não, hòa cùng hương mực lâu năm, chầm chậm lan tỏa trong không khí.

Giang Vãn Nguyệt tiện tay nhặt lên một chiếc trường sam, rõ ràng là loại Tạ Bích mặc khi còn học ở thư viện, cổ tròn, tay rộng, được cất giữ sạch sẽ trong tủ. Nhìn chiếc áo này, có lẽ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Tạ Bích ba năm năm trước.

Nghe nói khi còn ở thư viện, hắn đã khiến văn đàn kinh ngạc, tài năng kinh tài tuyệt diễm.

Giang Vãn Nguyệt nghĩ, mình không thể lười biếng, mỗi ngày đều phải đọc thêm vài trang sách.

Một cái lắc đầu, một tiếng cảm thán của hắn khi cầm sách trên tay, nàng đều muốn hiểu rõ nguyên do.

Giang Vãn Nguyệt mỉm cười, dòng suy nghĩ dần lan man, tay thong thả thu dọn y phục của Tạ Bích.

Khi lật đến rương y phục thứ hai, Giang Vãn Nguyệt lại sững người tại chỗ.

Dường như cảm nhận được mình sắp chạm đến một sự thật nào đó, Giang Vãn Nguyệt nín thở, hàng mi khẽ run.

Đó là một chiếc váy nguyệt hoa của nữ tử, kiểu dáng kín đáo dịu dàng, Sắc váy nhuốm màu quả hồng phai thanh nhã đã cũ. Trên tay áo viết đầy những câu thơ bay bổng, năm tháng đã qua đi, nét mực trên đó đã sớm khô lại, nhưng sự phóng khoáng và vui vẻ của người viết lúc ấy dường như đã được năm tháng niêm phong cất giữ, bây giờ nhìn thấy, vẫn rõ mồn một.

Giang Vãn Nguyệt cảm giác như đầu ngón tay bị sắt nung dí vào, nàng vội vàng rụt tay lại. "Rầm" một tiếng, nắp hòm sập xuống, tựa như vừa nhốt lại một con mãnh thú đáng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!