Chương 50: Lần đầu tiên hắn dõi theo bóng lưng nàng

Vết thương của Tạ Bích chưa lành hẳn, lại đổ bệnh nặng.

Cơn bệnh này đến rất đột ngột, nói là đổ bệnh, ngược lại chi bằng nói là vì lo nghĩ quốc sự đồng thời lại hao tổn tâm lực, xả thân vào núi, chế thuyền làm dây, lúc nào cũng không được nghỉ ngơi một hơi.

Giang Vãn Nguyệt đã thuận lợi vượt qua ải này, tâm sự của Tạ Bích tạm thời lắng xuống, lại biết được chân tướng việc sắc thuốc, mất hết tâm khí, trằn trọc trên giường.

Lúc Thôi Dạng từ đất Thục đến, vì lo mình không hợp thủy thổ, đã đặc biệt mang theo một lang trung, không ngờ lại dùng đến ngay cho Tạ Bích

Lang trung bắt mạch hồi lâu, lại hỏi Trúc Tây tình hình đại khái, cũng không kê quá nhiều đơn thuốc, chỉ dặn dò nghỉ ngơi cho tốt, ổn định tâm trạng.

Trước khi đi, vị lang trung đó nhìn Tuyết Ảnh đang bưng thuốc hầu hạ, do dự mấy phần, cuối cùng hỏi: "Đại nhân có thê thiếp nhi tử nữ nhi hay bằng hữu tri kỷ ở bên cạnh không?"

"Tạm thời không có." Sắc mặt Tạ Bích không đổi: "Chuyện này có liên quan đến bệnh tình sao?"

"Vậy thì không phải." Lang trung suy nghĩ rồi nói: "Chỉ là… đại nhân dường như có tâm tư u uất kết tụ trong lòng, Đàm Châu là nơi hẻo lánh, lại là đất khách quê người không thân không thích, đại nhân khó tránh khỏi cảm giác bơ vơ cô quạnh. Nếu được hưởng niềm vui sum vầy, cũng có thể tự tìm thấy niềm vui, lòng dạ sẽ rộng mở hơn nhiều."

Tạ Bích nhìn lư hương hơi ngẩn ngơ. Đúng vậy, hắn thích nhất là thanh đàm cùng bạn bè. Mấy năm trước đến Bích Lung Hạp, hắn ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy nơi đây hoang vắng vô vị, có mấy phần uể oải.

Nhưng lần này đến đây, hắn không hề có cảm giác bơ vơ.

Một lát sau, Tạ Bích ra hiệu cho Trúc Tây: "Lời ngài nói ta đã nhớ kỹ. Trúc Tây, tiễn lang trung."

Trúc Tây tiễn lang trung đi, trên đường trở về lại bị Thôi Dạng chặn lại: "Lang trung nói không sai đâu, tâm bệnh cần phải có tâm dược chữa. Ngươi đoán xem tâm sự của lang quân nhà ngươi là gì?!"

Trúc Tây quả quyết: "Tất nhiên là triều đình Bắc tiến, thu phục quốc thổ."

Thôi Dạng cười dùng chuôi quạt gõ vào trán Trúc Tây: "Chủ tử nhà ngươi là cái đầu đá không biết xoay chuyển, ngươi cũng thế! Chẳng nói đâu xa, ngay trước mắt chủ tử nhà ngươi đang có một tâm sự vô cùng quan trọng!"

Trúc Tây mở to đôi mắt ngây thơ mờ mịt, hoàn toàn không lĩnh hội được ý trong lời của Thôi Dạng.

"Thôi được rồi." Thôi Dạng mặt đầy bất lực, Tạ Bích che giấu quá kỹ, đến nỗi người ngay trước mắt cũng ngây ra. Thôi Dạng khẽ nói: "Các ngươi đi mời Giang cô nương đến, cứ nói đại nhân nhà các ngươi, vì làm thuyền cho nàng mà đổ bệnh rồi, mời nàng nhất định phải đến một chuyến."

"Không được không được…" Trúc Tây liên tục xua tay: "Lang quân đã dặn dò rất nhiều lần, chuyện này không thể để bất kỳ ai biết, đặc biệt là không thể nói cho phu… Giang cô nương…"

Thôi Dạng phủi phủi tay áo, mặt tỉnh bơ: "Ồ? Theo ý ngươi, tại sao không thể nói?"

Trúc Tây đỏ bừng mặt: "Chuyện này… chuyện này nói cho Giang cô nương, cứ như là muốn người ta ghi nhớ ân tình của chúng ta vậy… Lang quân chúng ta giúp người, trước nay đều chỉ vì thuận lòng mình, không cầu người biết, càng không muốn người ta báo đáp cảm kích…"

"Ta làm như vậy, chính là vì tâm tư của hắn." Thôi Dạng thở dài: "Ai nói giữa người với người chỉ có báo đáp và biết ơn, ngươi theo lang quân nhà ngươi lâu như vậy, ngay cả câu "chẳng phải để báo đáp, mà là để tình cảm tốt đẹp dài lâu" cũng không biết sao?"

Trúc Tây ngẩn ra, dường như đang cố gắng nghĩ thông suốt điều gì đó, Thôi Dạng xua xua tay, đuổi hắn ta đi.

Trúc Tây đến trước cửa nhà Giang Vãn Nguyệt, đi đi lại lại hồi lâu, sốt ruột đến gãi đầu bứt tai, mà vẫn chưa nghĩ ra nên dùng lời lẽ thế nào.

Đúng lúc đang đi vòng vòng, Thu Ly vừa hay ra trước cửa tưới hoa, thấy bộ dạng của Trúc Tây, liền ngẩn ra nói: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Tỷ tỷ tốt…" Trúc Tây mặt mày khổ sở: "Tỷ phải cứu ta với — Lang quân đổ bệnh rồi, phu nhân có thể… đến xem một chút được không…"

Thu Ly cười lạnh: "Xem ngươi nói kìa, lang quân nhà ngươi bệnh rồi, thì có liên quan gì đến cô nương chúng ta. Cô nương chúng ta lại không phải lang trung, không chữa được bệnh cho lang quân nhà ngươi đâu!"

"Tỷ tỷ tốt… cầu xin tỷ đó…" Trúc Tây sốt ruột phát hỏa: "Tỷ có biết không, lang quân chúng ta là vì cô nương nhà tỷ mới đổ bệnh. Sợi dây thừng trên thuyền đó có pha da thú, vừa dai vừa chắc, là do lang quân chúng ta đích thân vào núi săn về đó…"

Thu Ly không hề động lòng, đang định mở miệng chế nhạo gì đó thì nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói dịu dàng: "Trúc Tây, dẫn ta đến thăm đại nhân đi."

Thu Ly kinh hãi thất sắc: "Cô nương…"

Lang quân nợ cô nương nhiều tình cảm như vậy, chút ân huệ nhỏ này thì có đáng là gì. Sao cô nương lại mềm lòng, đi cùng Trúc Tây rồi chứ.

Giang Vãn Nguyệt dường như nhìn ra được suy nghĩ của Thu Ly, bèn cười khẽ: "Nếu một người xa lạ giúp ngươi như vậy, nay lại đổ bệnh nằm trên giường, ngươi có nên đến thăm không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!