Chương 48: Tạ đại nhân đã từng hòa ly

Tần Uyển tức thì biến sắc, bờ vai khẽ run lên, ấp úng nói: "Bọn họ… bọn họ lại dám giấu giếm phụ thân làm ra chuyện như vậy, thân là tỳ nữ của Tần gia, lại to gan lớn mật đến thế, cấu kết với Bắc Nhung…"

Tạ Bích lạnh lùng nhìn Tần Uyển, hai nhà Tạ – Tần giao hảo, hai người bọn họ cũng xem như lớn lên cùng nhau.

Tần Uyển của ngày xưa nụ cười thuần khiết, đọc thơ ngâm văn, xuất thân danh môn, dịu dàng hiểu chuyện.

Tạ Bích chợt nhận ra, bản thân mình chưa từng thật sự nhìn thấu Tần Uyển.

Tạ Bích cười lạnh một tiếng, nói: "Bắc Nhung? Ngươi đến giờ vẫn còn che giấu! Quần áo trang sức của Bắc Nhung, là do ta sai người đặt ở đó."

Tần Uyển đột ngột ngẩng đầu, gương mặt không còn một giọt máu: "Huynh vì sao… vì sao lại làm như vậy…"

"Vì sao lại làm như vậy?" Tạ Bích trước nay luôn ôn hòa, nhưng giờ phút này, đôi mắt híp lại của hắn sắc bén như lưỡi dao, lạnh lẽo đến buốt giá: "Vậy thì phải làm sao? Để cho lê dân bách tính đều biết Tần gia thân là đại thần của một nước, lại làm ra chuyện xấu xa lén lút như thế này?! Ngoại địch chưa lui, triều đình tranh quyền đoạt lợi, để bọn họ mượn chuyện này khiến Đàm Châu đại loạn sao?"

Đàm Châu nằm ở nơi giao nhau giữa Nam và Bắc, hệ thống sông ngòi chằng chịt, là một địa điểm chiến lược quan trọng. Tần gia ở nơi này cũng là nhân vật chủ chốt có sức ảnh hưởng lớn, thế nhưng Tần Uyển lại không biết nặng nhẹ, làm ra chuyện thế này.

Tạ Bích nén giận, lạnh lùng nói: "Đến nước này rồi mà ngươi còn muốn che giấu, những nữ tử đó làm việc cho ngươi, ngươi không một lời biện hộ cho họ, ngược lại còn cắn chặt rằng họ là gian tế của Bắc Nhung!"

Ngu xuẩn đến mức nào, vô tình đến mức nào!

Sắc mặt Tần Uyển trắng bệch, so với việc âm mưu bị phát hiện, điều khiến nàng ta đau lòng hơn chính là thái độ của Tạ Bích lúc này. Nàng ta khẽ nức nở nói: "Đại nhân, là ta nhất thời hồ đồ, ta biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."

"Ngươi không phải nhất thời hồ đồ, mà là đã mưu tính từ lâu." Tạ Bích nhìn thẳng vào nàng ta, lạnh giọng nói: "Hôm nay ta nói rõ cho ngươi biết, chỉ cần có ta ở đây một ngày, thì tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu oan ức, cũng tuyệt không cho phép bất kỳ ai bắt nạt, sỉ nhục nàng!"

Ánh mắt của Tạ Bích ánh lên vài phần tàn nhẫn lạnh lùng, Tần Uyển không khỏi kinh hồn bạt vía. Trước đây, Tạ Bích luôn có tính tình ôn hòa khoáng đạt, ngay cả với hạ nhân cũng chưa từng nói lời nặng nề. Nàng ta luống cuống tay chân, giọng nói run rẩy: "Nhưng… nhưng các người đã hòa ly rồi, chúng ta mới là người lớn lên cùng nhau… Nàng ta đã không còn là Tạ phu nhân, sớm đã không còn bất kỳ liên quan gì đến Tạ gia nữa rồi…"

Tạ Bích dửng dưng: "Ta và nàng ấy rốt cuộc là quan hệ gì, không đến lượt ngươi phán xét. Nếu ngươi không biết quản thúc bản thân cho tốt, thì đừng trách ta không nể tình giao hảo nhiều năm mà ra tay với Tần gia!"

Tần Uyển rùng mình một cái.

Lời nói này của Tạ Bích, ngụ ý rằng tuy hắn coi trọng sự ổn định của cục diện Đàm Châu, nhưng nếu nàng ta vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, ra tay với Giang Vãn Nguyệt, thì hắn sẽ không lưu tình.

Thậm chí không tiếc diệt trừ Tần gia, chỉnh đốn lại Đàm Châu.

Chưa đợi Tần Uyển kịp phản ứng, giọng nói lạnh như băng của Tạ Bích lại vang lên lần nữa: "Nàng ấy là người hiểu đại thể, không muốn công khai chuyện này, nhưng đó là sự độ lượng của nàng ấy, không phải là lý do để ngươi thoát tội. Ngươi hãy đến Giang trạch một chuyến, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện này, xin nàng ấy tha tội, và cảm tạ sự khoan dung của nàng ấy đi."

Tần Uyển toàn thân bủn rủn, đôi môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.

Nàng ta biết, Tạ Bích che giấu chuyện này là vì lo cho triều đình, còn bắt nàng ta đi xin lỗi là để chống lưng cho Giang Vãn Nguyệt.

Nàng ta là con gái nhà quan, còn Giang Vãn Nguyệt, chẳng qua chỉ là một thuyền nữ hèn mọn mà thôi.

Bảo nàng ta đi xin lỗi cô ta, nực cười biết bao!?

Nhưng nàng ta biết mình không có lựa chọn nào khác, đành phải nghiến răng, ôm hận mà đi.

Trước khi đi, Tần Uyển gắng gượng tinh thần, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Giang Vãn Nguyệt sỉ nhục, châm chọc.

Nhưng điều không ngờ tới là, khi nàng ta kể rõ sự tình, rưng rưng nước mắt xin tha tội.

Gương mặt diễm lệ của Giang Vãn Nguyệt lại tĩnh lặng như đóa hoa quỳnh trên núi Bích Lung Hạp, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi, nay đang lúc chiến loạn, Tần cô nương sau này đừng làm chuyện hại người không lợi mình nữa. Lễ vật này ta không nhận, Tần cô nương mang về đi."

Rèm sa khẽ lay động, Giang Vãn Nguyệt vừa gội đầu xong, mái tóc đen được một dải lụa màu xanh hồ buộc lỏng, đuôi tóc mang theo hương sơn trà tươi mát ngọt ngào tỏa ra bên hông. Nàng bình thản ngồi trên ghế, tựa như một tiên tử băng thanh ngọc khiết, giọng điệu chẳng bằng nói là oán trách chỉ trích, mà giống như là chỉ dẫn và hy vọng hơn.

Nhưng khí chất cao quý lạnh lùng đó lại khiến Tần Uyển càng cảm thấy mất mặt, bị sỉ nhục sâu sắc.

Giang Vãn Nguyệt chẳng qua chỉ là một thôn nữ nơi sơn dã, cũng không phải nương nương công chúa trong cung. Lúc ở Đông Đô, rõ ràng là chuyện gì cũng không biết, đi đến đâu cũng dè dặt cẩn trọng, nay trở về Bích Lung Hạp, dù có được chút danh tiếng, cũng chỉ là một thôn phụ tiện tịch mà thôi!

Cố ý bày ra bộ dạng thanh cao thoát tục, không màng chuyện cũ trước mặt mình, vừa chọc tức mình, lại còn có thể quyến rũ Tạ Bích!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!