Cuối cùng cũng đến ngày Giang Vãn Nguyệt cùng các nữ tử khác lên thuyền vượt Tam Môn Hác.
Tam Môn Hác sóng to nước xiết, người qua lại vốn đã ít. Nhưng chuyến đò lần này sở dĩ ai ai cũng biết là vì đây là một con thuyền do nữ tử tham gia chế tạo, nữ tử cầm lái, và cũng toàn là nữ tử ngồi trên thuyền…
Nữ tử thuộc âm, trong vận tải đường thủy đặc biệt kiêng kỵ nữ tử lên thuyền. Thế mà lần này, con thuyền của Giang Vãn Nguyệt lại từ đầu đến cuối đều dính dáng đến nữ nhân, có thể nói là chẳng thèm đếm xỉa gì đến quy củ tổ tông để lại…
Lại còn vượt Tam Môn Hác vào một ngày thu đầy sóng to gió lớn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Trước khi Giang Vãn Nguyệt lên thuyền, Bùi Quân cứ một mực đòi giả dạng thành thuyền viên để lén lên con thuyền này.
Bùi Quân thân là tướng quân mà lại muốn hạ mình, đóng giả thuyền viên lên thuyền, tâm phúc vội đến ngăn cản.
"Nghe nói trên thuyền này toàn là nữ tử, là phạm vào đại kỵ, lỡ như… Tướng quân xin hãy nghĩ lại!"
Bùi Quân thản nhiên đáp: "Nữ tử đi thuyền có nguy hiểm hay không, ta không dám quả quyết. Nhưng nếu không có nguy hiểm, ta có thể ngắm nàng cưỡi gió đạp sóng. Nếu có nguy hiểm, ta càng phải ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng bình an vô sự."
Nói thì nói vậy, nhưng hắn biết, Giang Vãn Nguyệt sẽ không để hắn lên thuyền.
Hắn cũng không muốn kinh động đến nàng, chỉ đành âm thầm đi cùng nàng một đoạn đường.
Vầng dương từ từ nhô lên từ mặt sông rộng lớn, mọi người chen chúc bên bờ, nhìn những con sóng khổng lồ của Tam Môn Hác như đang gầm thét, thì thầm bàn tán: "Mùa thu là lúc thủy triều dữ dội nhất, nếu thật sự có mệnh hệ gì, chẳng phải là tạo nghiệt sao…"
"Quy củ của tổ tông, lẽ nào thật sự không thèm đếm xỉa đến sao? Trên thuyền này lại toàn là nữ tử — âm khí nặng nề như vậy, thật là hoang đường… Đây là muốn chọc giận thần tiên đó…"
Mọi người bất an chắp tay vái lạy, miệng lẩm nhẩm cầu khấn, sớm xin tội với các vị thần tiên trên sông.
Nước sông cuồn cuộn vỗ bờ, bầu trời màu xám chì trĩu nặng, nơi sóng sông và bầu trời giao nhau, một con thuyền khách mũi cong cong chậm rãi tiến lại gần. Dưới nền sóng nước mênh mông, thân thuyền trông vô cùng nhỏ bé mỏng manh. Gió lốc gào thét thổi phần phật cánh buồm, váy áo của mấy người trên thuyền bay phấp phới, tựa như những đám mây gấm nơi chân trời. Mọi người nhìn theo, không khỏi nín thở.
Tam Môn Hác hiểm trở, ngày thường đều phải chọn ngày lành mới đi, còn phải cúng tế cầu nguyện, tuyệt đối không cho nữ tử dính vào vì sợ không may mắn. Nay gió to sóng lớn, trên thuyền lại toàn là nữ tử, e rằng lành ít dữ nhiều…
Mọi người cứ nhìn chằm chằm vào con thuyền khách, không dám lơ là một chút nào.
Sóng sông cuồng nộ, dường như muốn những kẻ vọng tưởng thách thức nó phải dừng bước tại đây. Thế nhưng con thuyền khách ấy lại không chút do dự, tiến thẳng vào sâu trong những con sóng màu lam xám. Mũi thuyền cong cong hết lần này đến lần khác nhấp nhô lên xuống theo đầu ngọn sóng, đá ngầm va vào ván bảo vệ mạn thuyền, nhưng thuyền vẫn không hề suy suyển.
Một ngọn sóng cao ngất gần như chạm đến mây trời ầm ầm ập tới, nước sông văng lên làm ướt cả áo quần của bá tánh ven bờ. Mọi người kinh hô một tiếng, lúc nhìn lại thì không thấy con thuyền nhỏ bé đâu nữa. Tạ Bích chỉ huy phu kéo thuyền trên bờ ra sức kéo dây, những sợi dây thừng bền chắc căng cứng. Sóng tan đi, con thuyền khách lại chòng chành xuất hiện, ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua tầng mây, thân thuyền lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Mấy nữ tử đứng trên boong thuyền, dung mạo thanh tú, tựa như tiên nữ, ánh mắt sáng ngời rực rỡ.
Mọi người không kìm được mà vỗ tay tán thưởng.
Ánh mắt Tạ Bích dõi theo bóng dáng phiêu diêu của Giang Vãn Nguyệt giữa đầu sóng ngọn gió. Hắn tự hào vì nàng, chỉ cần nàng được thỏa nguyện, lòng hắn sẽ yên vui, thanh thản.
Còn về những việc hắn đã làm, hắn không muốn Giang Vãn Nguyệt biết.
Không có cảnh tượng nào gây chấn động hơn thế này, những lời đồn đại trước đó cũng bị người ta nghi ngờ.
"Nói đến lật thuyền, vẫn là liên quan đến kỹ thuật đi thuyền, hướng gió và vận may, cũng không thể đổ lỗi cho nữ tử được…"
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem cả con thuyền này, ngay cả thủy thủ cũng là nữ, lại còn vượt Tam Môn Hác trong lúc gió rít gào thế này. Nếu cứ dính đến nữ tử là lật thuyền, thì thuyền đã sớm lật rồi…"
"…"
Mọi người bàn tán xôn xao, lần lượt tán thưởng. Đợi đến khi thuyền ổn sóng lặng, có người áp giải mấy nữ tử đến trước mặt mọi người, rồi vứt quần áo, vật dụng của người Bắc Nhung xuống đất. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu đây là tình huống gì.
Tạ Bích từ trong đám đông chậm rãi bước ra, giọng nói trầm ổn: "Các vị còn nhớ họ là ai không?"
"Đương nhiên nhớ." Lập tức có người bàn tán: "Chính là họ đồn rằng, Giang cô nương…" Người đó ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Nói Giang cô nương mệnh khắc, nên mới dẫn đến tai họa trong nhà và vụ lật thuyền mấy hôm trước…"
"Thế nhưng bản quan lần theo dấu vết của họ, lại phát hiện ở nơi ở của họ có dây lưng, trang phục và tín vật của Bắc Nhung." Giọng Tạ Bích quả quyết, ẩn chứa sự bảo vệ không cho phép ai nghi ngờ: "Giang cô nương là vô tội, những lời đồn đó càng là vô căn cứ, bởi vì họ chính là gian tế do Bắc Nhung cài cắm bên cạnh chúng ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!