Chương 46: Hai đôi mắt hắn đỏ ngầu vì ghen tuông

Chuyện lật thuyền ở Tam Môn Hác đã qua ba bốn ngày, nhưng sự việc không những không lắng xuống mà những lời đồn đại lại ngày càng trở nên ầm ĩ. Trước kia người ta chỉ nói Giang Vãn Nguyệt thân là nữ tử, mang đến điềm gở cho mọi người trên sông, nhưng dần dần, ý tứ trong lời nói lại biến đổi: "Ngươi còn nhớ phụ mẫu của Vãn Nguyệt không? Phụ thân nàng ta là một vị quan trông coi thủy lợi, lúc đó làm quan ở Giang Tây, nghe nói nhất quyết đòi trị thủy, kết quả thì sao, nước chưa trị xong mà mạng cũng mất theo. Nàng ta và mẫu thân cùng đi tìm người, kết quả mẫu thân nàng ta cũng rơi xuống vách núi… Ngươi nói xem, đứa trẻ này có phải từ nhỏ đã khắc người thân không?"

"Đúng vậy, ngươi xem nàng ta trông xinh như hoa, cớ sao lại bị tiền phu quân bỏ? Có phải tiền phu gia phát hiện ra nàng ta mệnh khắc người ta, nên mới đuổi nàng ta đi để thoát một kiếp không…"

"Nói như vậy, Bùi đại nhân quả là không nên cưới nàng ta."

"Phải đó phải đó, cưới nàng ta về chẳng phải là tự rước họa vào thân sao."

Đây là mấy nữ tử xa lạ, không giống người dân ở Bích Lung Hạp, nhưng trong lời nói lại tỏ ra rất am hiểu chuyện nhà họ Giang.

Theo kế hoạch "Phú dân kháng Nhung" của Tạ Bích, rất nhiều nơi ở Giang Nam đều đang tu sửa đê điều, xây dựng đập nước, Bích Lung Hạp cũng đang xây một con đập lớn. Tạ Bích ngày nào cũng ở trên đập để khảo sát địa thế, những lời này đương nhiên được truyền đến tai hắn một cách nguyên vẹn. Hắn lạnh lùng nheo mắt, gương mặt vốn ôn nhuận nay tràn ngập vẻ giá lạnh sắc bén. Hắn ra một hiệu tay, lập tức có người lặng lẽ bám theo mấy nữ tử kia.

Sợi dây kéo thuyền bên bờ, những nữ tử cố ý truyền bá lời đồn…

Tất cả những điều này, đều không phải là trùng hợp.

Tạ Bích vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đi dạo, đến khi hoàn hồn mới phát hiện mình đã đứng trước cửa nhà Giang Vãn Nguyệt.

Hắn đang phân vân có nên vào không thì lại thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước cổng rào, chính là Bùi Quân.

Tạ Bích nhíu mày, lập tức dừng bước, đứng ở một nơi không xa nhìn sang.

Bích Lung Hạp là nơi nhỏ bé, lời đồn đại luôn lan truyền rất nhanh, có lẽ những lời đó cũng đã đến tai Bùi Quân.

Bùi Quân lập tức đến nhà họ Giang tìm Giang Vãn Nguyệt.

Bùi Quân biết rằng, một khi những lời này đã đến tai hắn ta, thì chắc chắn Giang Vãn Nguyệt cũng đã nghe thấy. Dù nàng không để tâm, hắn ta cũng phải ra mặt nói rõ suy nghĩ của mình.

Giang Vãn Nguyệt không để Bùi Quân vào nhà mà tự mình bước ra, nhẹ nhàng hành lễ với hắn ta. Bùi Quân đứng trước hàng rào, ánh mắt sáng rực nhìn Giang Vãn Nguyệt: "Vãn Nguyệt, ta và muội vốn nên là người thân, trước đây muội không phải còn gọi ta là biểu huynh sao? Thực sự không cần phải khách sáo với ta như vậy."

Giang Vãn Nguyệt nói: "Suy nghĩ của Vãn Nguyệt, trước đây đã nói rõ với đại nhân rồi. Vãn Nguyệt kính trọng con người của đại nhân, nhưng cùng đại nhân không có duyên phận. Nếu vì dân nữ mà khiến đại nhân phiền lòng, vậy thì chúng ta cũng không cần qua lại nữa."

"Chuyện này…" Bùi Quân tức thì sốt ruột, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: "Là ta đường đột rồi, chỉ là… tâm tư của ta, vẫn muốn nói cho muội biết…"

Trong lòng Bùi Quân ngổn ngang trăm mối, hắn biết Giang Vãn Nguyệt đang cố ý giữ khoảng cách với mình, nhưng hiện tại hắn ta trưởng thành ở Đàm Châu, nàng lại ở Bích Lung Hạp, hai người gặp mặt không dễ. Bùi Quân muốn nhân chuyến đi này, sớm cùng Giang Vãn Nguyệt tỏ bày tâm ý.

Cùng là nam tử, Tạ Bích biết hắn ta định nói gì. Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén sự thôi thúc muốn xông lên ngăn cản tất cả.

Tạ Bích muốn rời đi, nhưng đôi chân lại như hóa đá tại chỗ, chỉ đành trơ mắt nhìn Bùi Quân với vẻ mặt thâm tình, lấy hết can đảm nói khẽ với Giang Vãn Nguyệt: "Ta không quan tâm người khác nói thế nào, ta sớm đã hạ quyết tâm, lấy thê tử phải như Vãn Nguyệt muội. Còn về những lời đồn vô căn cứ kia…" Bùi Quân tiến lên một bước, vậy mà định nắm lấy cổ tay Giang Vãn Nguyệt: "Ta tự nhiên sẽ không để ý, cũng xin muội tuyệt đối đừng để trong lòng…"

Sống lưng Tạ Bích căng cứng, hai mắt đỏ ngầu, lửa giận và ghen tuông không nói nên lời thiêu đốt lồng ngực hắn.

May thay, Giang Vãn Nguyệt đã khéo léo tránh được bàn tay hắn ta, Tạ Bích bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chỉ cảm thấy mình lén lút dòm ngó hai người thực không phải hành vi của quân tử, nhưng lại không tài nào dời mắt đi được.

Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, Tạ Bích cũng nín thở theo. Cuối cùng, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng của Giang Vãn Nguyệt: "Đại nhân không sợ như lời họ nói, cưới ta rồi có thể sẽ rước họa vào thân sao?"

"Nực cười!" Giọng Bùi Quân đanh thép, rồi lại trầm tĩnh nói: "Có ta bảo vệ muội, tai họa nào cũng sẽ không có! Hơn nữa nếu thật sự có, ta cũng không sợ."

Lời thề son sắt vang vọng bên tai, lồng ngực Tạ Bích chợt thấy ngột ngạt. Chẳng hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy có vài phần đố kỵ với Bùi Quân.

Ít nhất hắn ta có thể đứng trước mặt Giang Vãn Nguyệt, đứng dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, thâm tình thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Còn mình, vừa không có dũng khí nói ra tâm sự, cũng chẳng có tư cách để nói.

Dù sao, Giang Vãn Nguyệt ở Tạ phủ, thực sự không thể nói là vô lo vô nghĩ, hắn đã không bảo vệ tốt cho nàng, nay nàng bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi…

Cơn giận không tên ban nãy dần tan đi, trong lòng chỉ còn lại vài phần cảm thán và phiền muộn. Có lẽ, hắn không phải không muốn nàng có được lương duyên mới, chỉ là, trong thâm tâm hắn vẫn nghi ngờ nhà họ Bùi mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!