Chương 41: Ít nhất họ cũng là cố hữu*

*Cố hữu: bạn cũ

Tạ Bích nắm chặt lá thư trong lòng bàn tay, đè nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, lạnh nhạt đáp: "Nữ tử tái giá là chuyện đại sự, nhất định phải tìm được người xứng đôi, nhà họ Bùi có được hay không, vẫn cần phải bàn bạc thêm."

Nhà họ Bùi vốn cảm thấy thân phận của Giang Vãn Nguyệt có hơi thấp, lại biết được tâm ý của nhi tử, nên mới tìm đến An Vương phủ. An Vương phủ cảm kích Giang Vãn Nguyệt đã cứu nữ nhi của mình, đã có ý muốn nâng đỡ. Sau khi nhà họ Bùi đề xuất, tự nhiên sẽ hưởng ứng.

Nếu chuyện này thành, chắc hẳn cả An Vương phủ, lẫn hai nhà Bùi

-Giang, đều sẽ vô cùng vui mừng.

Nàng ở trong thời loạn này, cũng có người chăm lo…

Tâm trạng Tạ Bích không hiểu sao lại trở nên nặng trĩu, lá thư mỏng manh áp vào lồng ngực, như một tảng đá nặng đè lên khiến hắn không thở nổi.

Tạ Bích vội vã từ biệt mẫu thân, mang theo Trúc Tây, Tuyết Ảnh cùng trở về Đàm Châu. Trước khi đi, Thiếu Đế mặc kệ Tạ Bích từ chối, đã phái hai mươi thân vệ, hộ tống suốt đường đi.

Đất Thục hiểm trở, ba người cưỡi ngựa qua những con đường núi gập ghềnh, mới đổi sang xe ngựa. Xe ngựa vô cùng kín đáo, rèm cửa bằng vải hoa trắng nền xanh. Lẽ ra Tạ Bích nên ngồi xe, nhưng Tuyết Ảnh mấy ngày liền bôn ba nên sắc mặt mệt mỏi, cưỡi ngựa lại làm trầy da thịt, khổ không tả xiết. Tạ Bích liền sắp xếp cho nàng ta ngồi xe ngựa, còn mình thì cùng Trúc Tây và những người khác cưỡi ngựa đi trước.

Mãi đến Đàm Châu, đường mới bằng phẳng trở lại. Mấy người định mua sắm một ít đồ vật, liền cùng nhau vào tiệm. Tuyết Ảnh xưa nay chăm lo sinh hoạt cho Tạ Bích, rất tỉ mỉ chọn lựa lược chải tóc, khăn đội đầu và các vật dụng khác, lại luôn miệng thở dài: "Đồ ở nơi này, so với kinh thành đúng là không giống nhau, mua gì dùng gì cũng không thuận tay."

Chủ tiệm thấy khí độ của nàng ta phi phàm, liền giới thiệu thêm mấy mẫu hộp phấn cho nàng t a. Tuyết Ảnh nhìn hộp phấn bằng bạc, lại nhìn chiếc thìa tre, lạnh lùng nói: "Đã bảo các người lấy đồ tốt ra, các người lại lấy mấy thứ vớ vẩn này ra lừa ta? Ta đúng là chưa thấy nhà ai dùng thìa tre để lấy son phấn cả, lỡ như làm xước da, thì phải làm sao?"

"Chúng tôi thật sự không lừa gạt cô nương, chiếc thìa tre này ở khắp các hang cùng ngõ hẻm chỗ chúng tôi đều có, các cô nương phu nhân nhà nào cũng dùng, cũng chưa từng nghe ai bị xước mặt cả…"

"Ta nói sao lại thế, hóa ra là đồ vật nhà nhà đều dùng. Ngươi không có cái bằng gỗ đàn, hay mã não sao?"

Chủ tiệm ngoài chợ đó nào biết thứ đồ nhỏ như cái ráy tai này lại còn tinh xảo đến vậy, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Ngược lại là Tạ Bích bước lên giải vây: "Ngươi đừng làm khó ông ấy nữa. Đồ ăn thức mặc ở nơi này không bằng kinh thành, ủy khuất cho ngươi rồi — ta thấy trong rương có một bộ chén ấm bằng ngọc chưa dùng, cứ lấy đi, làm cho ngươi mấy món đồ trang sức."

Tuyết Ảnh hành lễ cảm tạ, trên mặt có vài phần không tự nhiên: "Là nô tỳ quá cầu kỳ, để lang quân phải vì nô tỳ mà bận tâm."

Tạ Bích nghĩ đến việc nàng ta vì mình mà phải chịu khổ ở nơi này, liền lắc đầu nói: "Nơi này hoang vắng, ngươi là một người linh khiếu của khuê các, quen dùng hương thơm xạ quý, nên phải dùng ngọc để tôn lên. Nếu chiếc thìa tre đó làm xước ngươi, chẳng phải là tội của nó sao?"

Họ đều là những người giống nhau, được vàng ngọc vun đúc nên tính tình kén chọn tinh tế. Tạ Bích bây giờ đang nghĩ đến việc kháng giặc Nhung, đối với những gì mình ăn mình dùng tự nhiên không câu nệ, nhưng hắn không thể ép buộc người thân cận bên cạnh mình.

Hắn cũng bằng lòng cho người bên cạnh thể diện và sự tôn trọng, cố gắng hết sức không để nàng ta phải chịu ủy khuất.

Sau khi Tạ Bích đến Đàm Châu, trên từ Tần Lăng, dưới đến tiểu lại, đều ra trước cổng công thự nha môn để nghênh đón.

Mọi người đều biết hắn tuổi còn trẻ đã làm đến chức Tuần phủ, tương lai chắc chắn vô lượng.

Tần Lăng cười bước lên nói: "Tạ đại nhân một đường bôn ba vất vả rồi, nếu có gì dặn dò, cứ ra lệnh cho hạ quan làm."

Tạ Bích dù sao cũng là vãn bối, trước đây cũng thường đến Tần phủ, khiêm tốn nói với Tần Lăng: "Đại nhân ở Đàm Châu nhiều năm, ta mới đến, còn có nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngài."

Tần Lăng luôn miệng gật đầu đáp phải, nhìn Tạ Bích trong lòng cũng vô cùng cảm thán. Nữ nhi mình và hắn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nếu không có cái gọi là hôn ước kia, cộng thêm sự nghi kỵ của Thánh thượng, chắc hẳn bây giờ đã là một đôi phu thê hòa thuận mỹ mãn.

Mình có một người nữ tế khiêm tốn thanh tú, lại là một vị đại thần cai quản một vùng, thì còn vinh quang biết bao.

Hàn huyên một hồi, Tần Lăng thăm dò hỏi về kế hoạch sau này của Tạ Bích. Tạ Bích trầm ngâm nói: "Ta định đi dọc theo các nhánh sông đến các thôn trấn gần đây xem xét trước, rồi mới lên kế hoạch tiếp theo."

Tần Lăng kinh ngạc: "Vậy đại nhân không ở lại Đàm Châu lâu sao?"

Tạ Bích cười nói: "Vẫn nên làm quen với các địa phương lân cận Đàm Châu trước, để có cái nhìn toàn cục đã."

"Cũng được, chỉ là đại nhân định đi đâu, có thể cho biết rõ được không? Dù sao xung quanh Đàm Châu đều là rừng núi sông nước, chúng ta cũng phải đảm bảo an toàn cho ngài."

Suy nghĩ của Tần Lăng xoay chuyển nhanh chóng, trong tỉnh Hồ Nam nơi gần Đàm Châu nhất chính là Vĩnh Châu, Tạ Bích tám phần sẽ đến đó. Nhưng dưới Vĩnh Châu lại có rất nhiều huyện trấn, không biết Tạ Bích rốt cuộc muốn đi nơi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!