Lửa than trong Cầm Trúc đốt quá nhiều, hơi nóng hầm hập hun đến nỗi đầu óc Giang Vãn Nguyệt rối thành một nùi.
Đôi tay nàng run rẩy, làm sao còn có thể làm thành thơ?
Bỗng nhiên, mu bàn tay nàng được một lòng bàn tay hơi lành lạnh bao lấy.
Tạ Bích ôm nàng vào lòng từ phía sau, nắm lấy tay nàng, từng chữ từng chữ một, hạ bút như hồng nhạn bay.
Cảm nhận được khí tức tuyết mai bao bọc quanh mình, toàn thân Giang Vãn Nguyệt căng cứng, cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, chỉ có nhịp tim là ngày một rõ ràng.
Màn đêm dần buông, trong Cầm Trúc chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên thư án, ánh nến lung linh mờ ảo, thấp thoáng soi bóng chiếc giường sau tấm bình phong.
Tạ Bích cúi xuống, ánh mắt lướt qua ái thê của mình.
Khi đã hạ quyết tâm cưới nàng về, Tạ Bích đã chấp nhận cục diện này từ tận đáy lòng.
Mấy ngày đầu sau hôn lễ có chuyện thân mật da thịt, Tạ Bích cũng không có nhiều xáo động trong lòng, có điều hắn vốn tính liêm khiết thanh cao, lại bận rộn triều chính không rảnh để tâm đến chuyện khác, nên đối với việc ấy cũng bình thản, chưa từng cố ý để tâm.
Bây giờ, Hoàng đế đã nhắc tới, chi bằng thuận nước đẩy thuyền.
Huống hồ, ánh mắt Tạ Bích dừng lại trên người Giang Vãn Nguyệt.
Ái thê của hắn đang chau đôi mày thanh tú, chóp mũi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, rõ ràng là đang rất căng thẳng.
Ánh nến đêm phủ lên gò má trắng ngần kiều diễm của nàng, khiến người ta liên tưởng đến đóa thược dược ngát hương kinh diễm trong đêm.
Tạ Bích khẽ cười trầm thấp, đặt bút xuống: "Sợ ta à?"
Bất chợt, Giang Vãn Nguyệt dường như nghe thấy một tiếng cười trầm ấm, ngay sau đó cảm nhận được bàn tay Tạ Bích ôm lấy vòng eo mình. Giang Vãn Nguyệt kinh tâm động phách ngẩng đầu lên, vô thức giãy giụa, Tạ Bích nhìn như không dùng sức, nhưng thực ra đã khống chế nàng thật chặt, bàn tay to rộng dễ dàng đỡ lấy vòng eo thon thả trong lớp áo váy.
Tim Giang Vãn Nguyệt đập như trống dồn, đã lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Trong khoảnh khắc Tạ Bích dần tiến lại gần, trong đầu nàng hiện lên cảnh đêm đầu gặp gỡ, Tạ Bích tắm mình trong ánh trăng, bên cạnh hắn, bầy hạc trắng như tuyết đầu mùa vươn cổ bay lượn…
Giang Vãn Nguyệt qua lớp áo, từ từ vịn lấy vai Tạ Bích.
Khi nàng mới bước chân vào Tạ gia, nàng cũng đã từng âm thầm mong đợi.
Nhưng Tạ Bích vốn tự tại thanh cao, mấy đêm tân hôn cứ như một quy trình định sẵn của hôn lễ, sau đó hai người ở riêng, ước nguyện đỏ mặt tim đập trong lòng nàng đã dần lắng xuống. Hắn là người trên đỉnh mây, nàng và hắn cứ yên ổn không phiền nhiễu thế này đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà hắn lại không hề báo trước, viên mãn mong ước bấy lâu nay của nàng.
Không phải đêm tân hôn, cũng không phải một thời khắc định sẵn nào.
Chỉ là một đêm bình thường, và trong đêm nay, họ cũng thật sự giống như một đôi phu thê bình thường.
Giang Vãn Nguyệt như vừa trải qua một giấc mộng.
Khi mộng tỉnh, Tạ Bích sau khi tắm gội lại đã ở bên cạnh nàng, nhắm mắt nằm trên chiếc gối sát bên.
Giang Vãn Nguyệt khẽ cong môi, dưới ánh nến lặng lẽ v**t v* dung mạo của Tạ Bích, sống mũi cao thẳng, mày mắt sâu thẳm, dù lúc này đang nhắm mắt cũng khiến tim nàng không ngừng rung động.
Có lẽ vì mệt, Tạ Bích nhắm nghiền mắt, dường như đã chìm vào mộng đẹp.
Nhưng ngay cả trong mơ, Tạ Bích cũng chỉ ngủ ở một bên giường, vẫn giữ một khoảng cách ổn thỏa mà lạnh lùng với nàng.
Giang Vãn Nguyệt nghiêng mắt nhìn, trong vị ngọt lại nếm ra vài phần chua xót.
Nàng gả cho Tạ Bích, tự nhiên cũng đã âm thầm nảy sinh nhiều ảo vọng.
Ví như, mong hắn có thể cười với mình, mong hắn có thể vuốt tóc nàng dưới ánh đèn, táo bạo hơn một chút, cũng từng nghĩ đến việc được hắn ôm vào lòng, mong hắn có thể từ phía sau ôm lấy eo nàng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!