Bắc Nhung quả nhiên bắt đầu chỉnh đốn thuyền bè, xuôi dòng Hoài Thủy xuống phía nam, có ý đồ tiến công cả đường thủy lẫn đường bộ, nhất cử thôn tính.
Đàm Châu là bức bình phong của đất Thục, nếu bị Bắc Nhung công phá, Bắc Nhung sẽ tiến vào lưu vực Trường Giang, cổng lớn của triều đình sẽ mở toang, gần như không còn nơi hiểm yếu nào để phòng thủ.
Triều đình không còn vẻ thản nhiên như trước, liên tiếp hạ chiếu nghiêm khắc, lệnh cho các tướng phải ra trận giữ thành.
Trong lòng Tần Lăng biết rõ, năm đó Bắc Nhung công phá Đông Đô, Lý Doanh và những người khác còn có thể nam tiến, nhưng nếu Đàm Châu bị phá, e rằng thứ chờ đợi các quan viên Đàm Châu chỉ có ban cho cái chết.
Vì vậy, quan viên trên dưới Đàm Châu đều nghiêm trận chờ địch.
Hơn mười vị quan văn võ của Đàm Châu, cùng với Tạ Bích, Lý Doanh, Bùi Quân, Giang Lai và những người khác, đều đứng trước bản đồ, sắc mặt nghiêm nghị phân tích tình hình.
Từ chuyện chiến sự nói đến khí hậu Đàm Châu, Tạ Bích lên tiếng: "Mạo muội hỏi một câu, trong các vị có ai là người Đàm Châu không?"
Chỉ có ba vị quan là người Đàm Châu, Tạ Bích lại hỏi ai từng sống lâu bên bờ sông, không ai dám đáp lời, chỉ nhìn nhau.
Tạ Bích nói: "Nói kỹ ra, quan viên thông thạo thủy lợi thì không ít, nhưng đa phần là kiến thức sách vở chứ không phải kinh nghiệm. Dân chúng Đàm Châu lớn lên bên bờ Tiêu Giang, Tương Thủy, họ quen thuộc địa hình và tình hình hơn các vị rất nhiều. Ví như Giang cô nương mà đại nhân từng nhắc tới, nàng sinh ra ở Bích Lung Hạp, nhà lại làm nghề buôn bán thuyền bè, rất am tường hệ thống sông nước.
Nếu nàng đang ở Đàm Châu, tại sao đại nhân không mời nàng cùng đến thương nghị?"
Để người trong bách tính tham gia vào cơ mật triều đình, đặc biệt còn là một nữ tử, là chuyện chưa từng có từ khi khai quốc. Nhưng nay là thời điểm đặc biệt, Tần Lăng lập tức cho người đi mời Giang Vãn Nguyệt.
Nhờ lời của Tạ Bích, Giang Vãn Nguyệt và không ít những người lái thuyền lão luyện cũng cùng nhau tiến vào quan thự.
Ánh mắt Tần Lăng chăm chú nhìn Giang Vãn Nguyệt, cười nói: "Cô nương trượng nghĩa ra tay cứu giúp, là đại hạnh của bá tánh Đàm Châu. Nay Bắc Nhung từng bước áp sát, mắt thấy lại sắp có cảnh sinh linh đồ thán, cô nương huệ chất lan tâm*, mong hãy cứ nói thẳng, cùng chúng ta chống giặc Nhung."
Huệ chất lan tâm*: Người phụ nữ có phẩm chất thanh cao như hoa huệ và một tâm hồn trong sáng, thuần khiết như hoa lan. Đây là hình mẫu người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, đức hạnh đủ đầy trong văn hóa phương Đông.
Giang Vãn Nguyệt khiêm tốn hành lễ: "Đại nhân quá khen, dân nữ kiến thức nông cạn, nhưng việc này liên quan đến quốc sự, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý. Nếu lời nói và hành động có gì không phải, xin đừng trách tội."
Tần Lăng xua tay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Giang Vãn Nguyệt trong giây lát, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức hiền hòa: "Giang cô nương không cần khách sáo, năm đó ta và phụ thân cô nương cùng làm quan ở Giang Tây, cô nương cứ xem ta như thúc bá trong nhà là được."
Nhắc đến phụ thân, lòng Giang Vãn Nguyệt trĩu xuống, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, đứng sang một bên.
Ngoại trừ những người quen biết Giang Vãn Nguyệt, những nam tử khác khi biết phải cùng một nữ tử nghị sự đều có vài phần không tự nhiên. Nhưng thấy Giang Vãn Nguyệt mày mắt ôn hòa, cử chỉ phóng khoáng, nhìn bản đồ không hề xao lãng, họ cũng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Vì tường thành Đàm Châu kiên cố, phòng bị chu toàn, mọi người cũng không quá lo lắng Bắc Nhung sẽ tấn công trực diện, nhưng phía bắc Đàm Châu chính là sông Hoài, nếu Bắc Nhung vượt sông mà đến, chắc chắn sẽ rất khó giải quyết.
Lý Doanh lần này đến Đàm Châu đi đường bộ, đã thấy một cảnh tượng khác: "Sau khi Bắc Nhung chiếm được Giang Lăng, chúng không cướp lương thực vàng bạc, mà đi từng nhà thu gom những thuyền bè có thể sử dụng. Chỉ một thôn làng đã thu gom được không ít thuyền bè. Những thuyền này tuy không thể làm chiến hạm, nhưng số lượng lớn như vậy, e rằng dùng để chuyên chở lương thảo.
Ta đoán rằng, Bắc Nhung định một hơi xuôi dòng sông Hoài, lương thảo đi theo."
Tần Lăng suy nghĩ một lát, chậm rãi trầm ngâm: "Theo lời tướng quân, chúng ta có thể nhân cơ hội đốt cháy thuyền lương, làm rối loạn lòng quân địch."
Mọi người mỗi người một lời, kế hoạch dần dần thành hình.
Ngoài lương thảo, "bắt giặc phải bắt vua trước". Đa số tướng lĩnh Bắc Nhung đều không quen thủy chiến, Bắc Nhung sở dĩ thế tới hung hãn là vì đã chiêu mộ được đại tướng Hà Châu rất am tường thủy hệ và thủy quân. Hắn ta vẫn luôn cấp tốc huấn luyện thủy sư Bắc Nhung, rất được vương gia Bắc Nhung là Đa Vinh trọng dụng. Nếu có thể trừ khử được kẻ này, chắc chắn sẽ bớt đi một mối họa lớn trong lòng.
Giang Vãn Nguyệt nhìn bản đồ, nhớ ra một chuyện bèn nói: "Khi thu đông giao mùa, Đàm Châu thường có sương mù lớn, quân Bắc Nhung lại không hiểu rõ địa hình, có lẽ sẽ lên vùng đất cao ven sông để quan sát toàn cục."
Một vị quan người Đàm Châu chợt lóe lên linh cảm, vội nói: "Đúng là như vậy, đặc biệt là trên sông càng dễ có sương mù. Để chỉ huy những binh lính Bắc Nhung thiếu kinh nghiệm thủy chiến, chắc chắn chỉ huy sẽ lên nơi cao."
Bùi Quân nhìn bản đồ, trầm ngâm nói: "Các vùng đất cao xung quanh bờ sông có khoảng bốn nơi. Phía tây bắc, tây nam, và trên núi phía đông bắc đều có nhà dân, chỉ có chùa Thác Giang ở góc đông nam là nằm trong núi nhưng lại khuất nẻo yên tĩnh, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, rất có thể là lựa chọn của Bắc Nhung."
Hắn ta suy nghĩ một lát, lập tức cao giọng nói: "Người đâu, bí mật phái tinh nhuệ bao vây ngôi chùa này, không được kinh động. Đợi chỉ huy Bắc Nhung lên núi thì lập tức vây bắt."
Các tướng lập tức tuân lệnh.
Lý Doanh từ kinh thành mang theo không ít quân tinh nhuệ, một nửa theo hắn bí mật tìm kiếm khúc sông có thuyền lương, còn Bùi Quân thì dẫn theo số tinh nhuệ còn lại, lại điều thêm mấy trăm binh sĩ từ đại doanh Đàm Châu. Binh sĩ nhân lúc bóng đêm lặng lẽ lên núi, mai phục trong bụi cỏ, bao vây chùa Thác Giang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!