Vật thi nhân phi*: Mọi thứ đã thay đổi, không còn như xưa nữa. Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng lòng người đã khác
Hai nam tử ở cùng Tạ Bích trông thấy Giang Vãn Nguyệt, mắt liền sáng rỡ. Tiểu Giang Bồ Tát mỗi lần lên thuyền đều mang theo đồ ăn thức uống.
Hai người họ xếp hàng, nhận một ít thức ăn và bát đũa rồi định quay về khoang thuyền. Vừa hay thấy vị lang trung bên cạnh Tiểu Giang Bồ Tát đang chẩn trị cho người say sóng, bèn đột nhiên nhớ tới nam tử tuấn tú ở cùng mình. Nam tử đó trông có vẻ thư sinh, lại là người không tranh không giành, bèn chủ động nói: "Phải rồi, ở cùng bọn ta cũng có một người bị say sóng, đã mơ mơ màng màng mấy ngày rồi, hay ngài cũng qua xem thử xem."
Lang trung vừa xem xong cho người trong tay, nói: "Hắn ta đâu?"
Hai người nhìn nhau, gãi đầu: "Hắn ta… hình như trên người còn có vết thương, vẫn ở trong khoang thuyền chưa từng ra ngoài."
Lang trung vừa nghe, liền nói với Giang Vãn Nguyệt: "Cô nương, ta phải vào khoang thuyền xem sao, có người bị thương."
Giang Vãn Nguyệt gật đầu, lang trung xách hòm thuốc cùng hai người kia vào khoang thuyền, khoang thuyền trống không chẳng có bóng người.
"Lạ thật." Hai nam tử bắt đầu tìm kiếm khắp khoang thuyền: "Hắnta bị thương, ngày thường đều nằm trên giường… trong chốc lát có thể đi đâu được chứ…"
Lang trung đợi một lát, không thấy người, bèn nói với hai người: "Ta còn phải theo cô nương sang thuyền khác chẩn trị, không thể đợi được. Thế này đi, tôi ở thuyền số mười sáu bên cạnh, các người cứ bảo hắn ta đến tìm ta, nếu không tiện thì đợi ta đến đây vào quá trưa ngày kia cũng được."
Hai người liên tục gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ.
Thật ra Tạ Bích không đi xa, hắn nín thở, nấp sau tấm ván bên hông khoang thuyền. Thấy lang trung và Giang Vãn Nguyệt đã đi xa, hắn mới gắng gượng trở về. Vết thương của hắn hiện giờ chỉ cần cử động nhẹ là vô cùng phiền phức, sau một hồi vật lộn, vết thương trên vai lại rỉ máu.
Hai nam tử cùng phòng thấy Tạ Bích vào, vội đứng dậy nói: "Vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Tiểu Giang Bồ Tát mới đến, còn mang cả lang trung tới, tiếc là ngươi không có phúc bỏ lỡ mất rồi — Giang Bồ Tát và lang trung quá trưa ngày kia sẽ đến nữa, chúng ta đã nói tình hình của ngươi cho họ rồi, ngươi nhất định đừng ra ngoài nữa nhé."
Tạ Bích nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, hỏi rõ hai người chỉ nói bệnh tình của mình với lang trung, lúc này vẻ mặt mới dịu đi: "Đa tạ hai vị quan tâm, vết thương của ta không đáng ngại, không cần làm phiền lang trung."
Hai người kia nhìn nhau, đều thấy kỳ lạ. Người này rõ ràng vừa say sóng vừa bị thương, lại còn cố chống đỡ, chỉ cho rằng hắn cứng miệng: "Không sao đâu, ngươi đừng có e ngại, Giang Bồ Tát người tốt lắm, lang trung cũng rất tận tâm, ngươi để ông ấy xem cho sẽ mau khỏe, cũng không bị say sóng nữa…"
Tạ Bích lại một lần nữa dứt khoát từ chối, hai người kia bụng đầy nghi hoặc, cũng không tiện ép buộc nữa.
Từ Giang Lăng đến Đàm Châu, thỉnh thoảng có đá ngầm, mùa thu mực nước không cao, dọc đường đôi lúc gập ghềnh. Thêm nữa Tạ Bích sinh ra ở phương Bắc, rất ít khi đi thuyền, nay trên người lại có vết thương, khoang thuyền chật hẹp, cửa sổ đóng kín, sự ẩm ướt của sông nước hòa cùng mùi máu tanh và mùi chua hôi, tầm mắt Tạ Bích lắc lư, đầu óc hôn trầm, mấy lần muốn nôn ọe lại phải cố nén xuống, trước mặt hai người kia còn phải giả vờ như say sóng không nghiêm trọng.
Trúc Tây không nhìn nổi nữa, không ít người say sóng đều được vị lang trung kia kê đơn thuốc dán chữa khỏi, không hiểu vì sao lang quân lại cứ tự mình chịu đựng, cũng không đi cầu cứu lang trung.
Trúc Tây do dự một hồi rồi nói: "Lang quân, ngài còn nhớ phu… tiền phu nhân không ạ?"
Ngày Tiểu Giang Bồ Tát lên thuyền, hắn ta cũng hóng chuyện đi cùng mọi người lên boong tàu, chỉ liếc mắt một cái, hắn ta đã kinh ngạc đến rớt cằm — Tiểu Giang Bồ Tát mà mọi người nhắc đến, lại chính là tiền phu nhân…
Hắn ta lên thuyền cùng dòng người tị nạn, không ngờ lại là thuyền của nhà tiền phu nhân… Hắn không biết nói chuyện này cho Tạ Bích liệu có tốt không, nhưng lang quân bây giờ sốt cao không hạ, vừa say sóng vừa bị thương, phu nhân lòng tốt như vậy, đối với người tị nạn còn hết lòng chăm sóc, nể tình xưa nghĩa cũ, chắc chắn sẽ chăm sóc lang quân chu đáo…
Tạ Bích nghiêng đầu, nhìn mặt sông lấp lánh dưới ánh tà dương, một lúc lâu sau, hắn mới từ từ nhắm mắt lại: "Ta không sao, đến bến tàu tiếp theo chúng ta sẽ xuống thuyền, ngươi không cần làm phiền người khác."
Trúc Tây sững sờ, tức thì bừng tỉnh.
Xem ra lang quân đã sớm biết con thuyền này là của tiền phu nhân, có lẽ chính vì biết, nên lang quân mới thà chịu đựng đau đớn chứ không muốn lên tiếng. Thậm chí mấy ngày nay, mỗi sáng lang quân đều gắng gượng dậy tắm rửa chải chuốt, quần áo cũng chỉnh tề sạch sẽ — có lẽ… cũng là sợ lỡ như gặp mặt…
Với tính khí của lang quân, chắc chắn không muốn để tiền phu nhân nhìn thấy dáng vẻ thảm hại, yếu ớt của mình.
Trúc Tây mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Con thuyền lớn đi rất chậm, mấy ngày trôi qua mới đi được một phần ba chặng đường. Vừa đến bến đò Kinh Hồ, bờ sông ngày thường nhộn nhịp nay lại im lìm vắng lặng, người dân dọc đường đều đã chạy nạn về phía Nam, chỉ còn ánh hoàng hôn nhàn nhạt bao trùm những ngôi nhà và cây cầu cong cong hai bên bờ sông.
Trời dần tối sầm, vì ban đêm không tiện đi thuyền, thuyền lớn từ từ dừng lại. Trong khoang thuyền, hai người ở cùng lấy ra một cái đĩa sứ sứt mẻ, đổ thức ăn vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa phòng: "Đây là đồ lĩnh trên thuyền, lại đây lại đây, cùng ăn đi, là đậu tằm rang nở hoa, mùi vị rất ngon."
Tạ Bích liếc mắt, dưới ánh nến tù mù, những hạt đậu tằm rang tròn vo nằm rải rác trong đĩa. Tạ Bích cầm lên một hạt, hơi thất thần.
Hạt đậu tằm này khiến hắn nhớ lại những ngày đêm đọc sách ở Cầm Trúc, rõ ràng là chuyện của nửa năm trước, vậy mà giờ đây hồi tưởng lại, lại xa xăm tựa như tiền kiếp.
Đậu tằm trong đĩa, giống hệt loại mà thê tử đã từng làm cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!