Giang Vãn Nguyệt theo đoàn thuyền của nhà họ Giang đến Đàm Châu, nhưng lại sững sờ trước cảnh tượng bày ra trước mắt. Trên bờ đê người đông như kiến, khắp nơi là tiếng khóc của trẻ con, tiếng chửi rủa của người lớn. Mọi nhà chen chúc ở bến đò chờ qua sông, nhích từng bước cũng khó. Ngoài cửa sông có thuyền đò neo đậu nhưng không đón khách. Trên đê toàn là quan binh, không khí giới nghiêm lạnh lẽo bao trùm.
Nhà họ Giang mang theo mấy chiếc thuyền lớn. Quan phủ bí mật đưa quan binh lên vài chiếc thuyền trong số đó. Một chiếc thuyền lớn ba tầng, cả ba tầng đều đầy ắp binh lính mặc trọng giáp đeo kiếm, nhưng tầng thứ hai lại để trống hoàn toàn. Thích sử Đàm Châu là Tần Lăng cũng đến nghênh đón thánh giá, đặc biệt dặn dò Bùi Quân: "Để chủ nhân của chiếc thuyền này đi theo thánh giá."
Bùi Quân biết đây là vì lo thuyền gặp sự cố nên gật đầu, rồi cũng cùng người nhà họ Giang lên thuyền. Giang Vãn Nguyệt đứng trên boong tàu tầng hai, gió sông thổi bay tà váy màu sen nhạt mỏng manh của nàng, tựa như ánh mây trôi nổi nơi chân trời. Bùi Quân ngẩn ra, rồi bước về phía nàng. Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt chăm chú nhìn những người dân đang gào khóc cầu cứu trên bờ sông, không đành lòng nói nhỏ: "Ở đây rõ ràng có thuyền đò, tại sao quan phủ lại không cho bá tánh lên thuyền lánh nạn?"
"Những chiếc thuyền đò này không phải đến để đón người." Bùi Quân nở một nụ cười khổ: "Những người dân này không nhà không cửa, đều là dân tị nạn chạy trốn. Triều đình lo rằng một khi bá tánh di cư về phía nam với quy mô lớn, nếu không sắp xếp ổn thỏa sẽ dễ gây ra tranh chấp và dân biến. Hơn nữa, thuyền của quan phủ đều đã cung cấp cho thủy quân rồi, chỉ với mấy chiếc thuyền đò này, làm sao kịp để nhiều người như vậy lần lượt lên thuyền rời đi?"
Giang Vãn Nguyệt cụp mắt xuống: "Nhưng cứ để bá tánh tụ tập trên bờ, muốn tìm đường sống mà không được, ngược lại càng dễ kích động dân biến hơn."
Bùi Quân sao lại không có lòng trắc ẩn, nhưng Đàm Châu không muốn gây thêm rắc rối để tiếp nhận dân tị nạn, càng đừng nói đến việc phái thuyền đến đưa đón bá tánh. Giang Lăng cũng đang bận rộn chuẩn bị chiến đấu với Bắc Nhung, nghênh đón thánh giá, không muốn gánh vác việc vận chuyển dân bị nạn.
Thời thịnh thế, bá tánh là điểm tô. Loạn thế vừa đến, họ liền trở thành cỏ dại tự sinh tự diệt.
Giang Vãn Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhà ta còn có thuyền, đủ để đưa đón người bị thương. Chỉ cần triều đình dỡ bỏ lệnh cấm qua sông, nhà họ Giang có thể cung cấp thuyền vận chuyển."
Lúc này Giang Vãn Nguyệt không nghĩ quá nhiều, dù sao nhà họ Giang cũng có thuyền, lại đang phải ngưng hoạt động vì lệnh cấm biển, tại sao không nhân lúc Bắc Nhung chưa đến đây, đưa những người dân tị nạn này một đoạn đường.
Sau khi Giang Vãn Nguyệt rời đi, một nam tử cao ráo bước ra từ trong khoang thuyền, mắt sáng như sao lạnh, toát lên khí chất lạnh lùng. Hắn ta dõi theo bóng Giang Vãn Nguyệt xa dần, nhàn nhạt hỏi Bùi Quân: "Nàng ta là ai?"
Bùi Quân sững sờ, chắp tay nói: "Là… họ hàng xa trong nhà của thần."
Thiếu Đế nghe vậy, khẽ gật đầu: "Đúng là một người có kiến thức."
Bùi Quân vội cười nói: "Chỉ là lời nói của một tiểu nữ tử, Bệ hạ đừng trách."
Thiếu Đế đưa mắt nhìn về phía đám người dài vô tận trên con đê dài, thở dài: "Việc làm của triều đình, đến bá tánh cũng không nhìn nổi nữa. Đợi trẫm đến đất Thục, vẫn nên dỡ bỏ lệnh cấm qua sông, cho họ một con đường sống vậy."
Đợi đến khi triều đình ổn định ở Thục Đô, lệnh cấm trên sông từ Giang Lăng đến Đàm Châu cũng được dỡ bỏ theo thánh chỉ. Những người dân muốn đi đường thủy để lánh nạn lập tức mừng đến rơi nước mắt. Phải biết rằng lúc này quân Bắc Nhung đã cướp bóc, đốt phá, giết chóc khắp nơi ở Giang Lăng, một con sông lớn lại chắn ngang trước mặt họ, lùi thì có giặc cướp, tiến thì có trời ngăn.
Trong lúc tuyệt vọng, cuối cùng cũng chờ được ân chỉ của triều đình, họ chỉ mong được lên thuyền ngay lập tức, xuôi dòng sông sớm ngày đến được Đàm Châu.
Nhưng ngoài ngày đầu tiên có vài chiếc thuyền lác đác đến đón, sau đó trên sông không còn chiếc thuyền nào đến nữa. Dân chúng trên bờ lại rơi vào tuyệt vọng. Lương khô của họ đã cạn, ngoài việc qua sông thì không còn con đường sống nào khác. Phụ nhân ôm đứa con đang khóc thảm thiết, nghe nói có đứa trẻ đã chết trong lúc chờ đợi và khóc lóc.
Sau một thời gian tiếp xúc, Giang Vãn Nguyệt đã có được lòng tin của các thủy thủ trên thuyền khách. Khi Giang Vãn Nguyệt đề xuất ý định, các thủy thủ đều im lặng, nhưng có vài người lại lẳng lặng giương buồm.
Giang Vãn Nguyệt dẫn theo hai chiếc thuyền khách, từ từ tiến về phía Giang Lăng.
Bến tàu chật ních người dân, nhưng trên sông chỉ có hai chiếc thuyền này. Dưới ánh mắt mong mỏi, khao khát của mọi người, hai chiếc thuyền khách từ từ cập bến, bắc ván cho người trên bờ lần lượt lên thuyền. Trên boong tàu phía trước dựng một tấm ván gỗ lớn, trên đó vẽ hình cây lau, ở giữa viết mấy chữ to: Thuyền cứu tế nhà họ Giang, đưa đến Đàm Châu, có dừng dọc đường, mời theo thứ tự lên thuyền, không thu một đồng tiền phí.
Những người dân biết chữ ở bến tàu lập tức xôn xao, một đồn mười, mười đồn trăm, hàng người dài như thủy triều sôi sục. Mọi người chen nhau đến bến tàu, không ít người đã bị đẩy xuống sông trong lúc hỗn loạn. Các thuyền công cố gắng duy trì trật tự, dùng dây thừng mới vớt được họ lên.
Dân tị nạn ở bến tàu nhanh chóng lấp đầy hai chiếc thuyền này. Giang Vãn Nguyệt và các thuyền công nhìn nhau, đối mặt với đám người đen nghịt, họ không dám cập bờ nữa, chỉ có thể hét lên bờ rằng ngày mai nhất định sẽ quay lại.
Nào ngờ bên bờ có tiếng quát giận dữ: "Thuyền nhà ai đó! Dừng lại."
Thuyền công quay đầu lại, thấy mấy tên vệ sĩ đi tới, nhìn thuyền khách từ trên xuống dưới rồi nói: "Ai cho phép các ngươi đến đón họ?"
Thuyền công nhíu mày: "Hiện giờ triều đình đã dỡ bỏ lệnh cấm qua sông, đến đón người thì sao chứ?"
"Đón người?! Bây giờ ngay cả chiến thuyền cũng không có, đâu ra thuyền mà đón người?!" Tên vệ sĩ đó rất hung dữ, mặt tỏ vẻ đương nhiên: "Nhanh nhanh nhanh, đuổi hết bọn họ xuống, mấy chiếc thuyền này của các ngươi trông không tệ, cũng đừng có chạy đi, Giang Lăng sắp phải đánh giặc rồi, ai cũng phải có trách nhiệm hiểu không, thuyền để lại, coi như là quân tư."
Thuyền công lúc này mới biết tại sao hôm nay không có thuyền dân nào đến bến đò đưa đón những người dân đáng thương này. Hóa ra những thuyền đến đều đã bị quan phủ giữ lại.
Những người dân đã lên thuyền thấy tình hình có biến, bắt đầu cầu xin tên vệ sĩ. Nắm đấm của thuyền công siết chặt, chỉ muốn đấm một cú vào mặt kẻ này.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng ôn hòa vang lên: "Đây là thuyền chuyên cứu trợ bá tánh phương Bắc, không phải chiến thuyền."
Rèm thuyền được vén lên, một nữ tử vô cùng xinh đẹp khoan thai bước ra. Nàng có làn da trắng xanh quá đỗi, lúc bước ra từ khoang thuyền tối tăm như đang phát sáng, thế nhưng vẻ mặt lại rất điềm nhiên, chỉ có ánh mắt, dưới sự bình tĩnh lại ẩn chứa một tia linh động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!