Chương 32: Hứa với ta đừng tuẫn quốc

Từng đạo thánh chỉ khẩn cấp được ban đi từ kinh thành, Hàng Châu, Đàm Châu, Giang Tây các nơi đều lần lượt phái binh chi viện, chẳng ngờ quân đội còn chưa đến kinh thành, Đông Đô đã bị công phá.

Tường thành kinh đô không hề kiên cố, có những nơi còn thấp hơn tường thành của châu phủ đến một thước, nhưng tường thành lại vô cùng tinh xảo trang nhã, Tĩnh Ninh Đế khi đó không muốn xây dựng lại, còn cố ý cho người bói toán ra đó là điềm lành.

Trước khi quân Bắc Nhung áp sát chân thành, Tạ Bích, Lý Doanh cùng các quan viên Công bộ đã thức trắng đêm để khảo sát bốn phía tường thành, phát hiện phía trái của tường thành phía đông đã có một vết nứt ngầm. Bấy giờ không kịp sửa chữa, mọi người đành phải dùng xích sắt gia cố qua đêm, sau đó lại phủ chăn nỉ lên tường thành, một là để bảo vệ tường thành, hai là để che giấu. Suốt những ngày tháng giữ thành kháng chiến đó, mọi chuyện vẫn bình an vô sự.

Nào ngờ, vào ngày thứ hai sau tiết Thu phân, quân sĩ Bắc Nhung như thể đã biết được điểm yếu của tường thành phía đông, lại liên tiếp tấn công dữ dội vào phía trái tường thành phía nam. Quân sĩ liều chết chống giữ, nhưng tường thành đã rách nát, cuối cùng Đông Đô cũng thất thủ.

Cái gọi là điềm lành mà quan viên Khâm Thiên Giám nói ra để lấy lòng bề trên, đã tan thành mây khói dưới vó ngựa sắt của Bắc Nhung.

Sau khi quân Bắc Nhung vào thành, triều đình hoàn toàn hỗn loạn. Các quan viên phẫn nộ xông vào Khâm Thiên Giám, đánh chết tươi tên quan viên đã nói tường thành là điềm lành và ủng hộ Tĩnh Ninh Đế không sửa tường thành.

Đông Đô giờ chỉ còn lại nội thành, mọi người đều biết chắc chắn không thể giữ được. Đông Đô phồn hoa tráng lệ đã trở thành chiến lợi phẩm dưới vó ngựa sắt của Bắc Nhung, từ nay mặc người chà đạp.

Quân Bắc Nhung còn chưa tiến vào nội thành, trong thành Đông Đô đã loạn. Tối ngày mười tám tháng tám, nhiều nơi trong thành bốc lên những đám cháy lớn, thậm chí còn có kẻ nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Trên con phố sầm uất nhất Đông Đô đã đầy những người dân đang thu dọn của cải, điên cuồng chạy trốn. Mọi người chen chúc ở cổng thành phía tây, tranh nhau tháo chạy khỏi kinh thành đang rực lửa phía sau lưng.

Đông Đô mong manh như chiếc lá khô trong gió, chao đảo rơi rụng. Người dân Đông Đô mấy chục năm qua chưa từng biết đến đao binh, chỉ có thể khóc than bỏ chạy.

Giới quý tộc quyền quý ở Đông Đô chia thành hai phe. Một phe đã sớm thu dọn vàng bạc châu báu, cải trang thành dân thường, chuẩn bị trốn đi trong đêm, phần lớn quan viên đều thuộc phe này. Một số người khác thì thề chết giữ thành, thậm chí cả người nhà quyến thuộc cũng cùng lên cổng nội thành, nam nhân tử chiến, nữ nhân phụ trách băng bó vết thương và chăm sóc thương binh.

Phe này số lượng cũng không ít, thậm chí có không ít nữ tử quý tộc cùng với nữ tử thường dân cùng nhau khâu vá y phục, sắc thuốc băng bó.

Lá cờ hiệu rách nát của triều đình, dưới những ngón tay mảnh khảnh của nữ tử, lại được vá lại, sừng sững đứng vững trên nội thành.

Khoảnh khắc Đông Đô bị phá, phủ họ Tạ cũng loạn.

"Con à, con đi cùng ta đi." Tạ Lão phu nhân nắm lấy tay nhi tử, mắt ngấn lệ nói: "Nhà họ Tạ chỉ còn lại hai mẫu tử chúng ta, một nhà chạy nạn cũng phải ở cùng một nơi, có gì còn trông nom nhau."

Tạ Bích lắc đầu: "Thưa mẫu thân, nay quốc nạn, sao con có thể trốn tránh."

"Con à, ta biết con đã cố hết sức rồi, nhưng Đông Đô này, không giữ được đâu…" Tạ Lão phu nhân đã làm phu nhân Thủ phụ hơn nửa đời người, trong lòng hiểu rõ: "Trên dưới triều đình, chỉ một lòng hưởng lạc, mới ra nông nỗi này. Con đang tuổi thanh xuân phơi phới, không thể chôn thây cùng một triều đình như vậy được! Con à, ta không phải là phụ nhân trong nội trạch chỉ biết nhân từ, nếu chỉ bằng sức của một mình con mà có thể bảo vệ bá tánh bình an vô sự, ta cũng… cũng nỡ lòng, nhưng bây giờ con đã không thể cứu vãn được nữa rồi…"

Tạ Lão phu nhân siết chặt tay Tạ Bích: "Nội thành còn xây thấp hơn cả ngoại thành, con có cố giữ cũng vô ích thôi, ta không thể để con đi chịu chết được."

"Thưa mẫu thân, nhi tử cũng biết, Đông Đô không giữ được nữa rồi." Tạ Bích mắt rưng rưng, quỳ xuống nói: "Nhi tử ở lại nơi này, không phải để giữ thành."

Thành của Đông Đô, đã không giữ được nữa.

Nhưng người của Đông Đô, hắn vẫn có thể bảo vệ thêm một chút.

Có người ở kinh thành chống cự thêm một ngày, Bệ hạ và bá tánh có thể chạy về phía nam thêm một đoạn đường.

Giữ thành một ngày, hướng về phía nam một dặm, chính là một tấc sinh cơ.

Tạ Lão phu nhân nâng mặt nhi tử lên, khóc nói: "Con hứa với ta, con sẽ không tuẫn quốc nhé."

"Sao lại thế được?" Tạ Bích nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Con còn khuyên cả Bệ hạ nữa mà, con phải cùng Bệ hạ, mưu đồ ngày sau."

Thiếu Đế nghe tin quân Bắc Nhung vào thành, quyết liệt tuốt kiếm, định tự vẫn tuẫn quốc, may mà Tạ Bích đến kịp quỳ xuống khuyên can, Thiếu Đế mới dứt khoát ném kiếm đi, không nói đến chuyện tự vẫn nữa.

Quân đội trung thành với Bệ hạ ở kinh thành là Cấm vệ và Binh Mã Ti, Cấm vệ là đội quân tinh nhuệ mạnh nhất kinh thành, sau sự việc Tĩnh Ninh Đế rời cung, hiện vẫn còn lại tám ngàn người, ai nấy đều võ công cao cường. Những người này sẽ bí mật đưa Thiếu Đế rời Đông Đô, sau khi đến Hoài Châu sẽ có tướng quân tiếp ứng, bí mật đưa Thiếu Đế vào đất Thục.

Trước khi đi, Thiếu Đế giao cho Tạ Bích một nửa hổ phù. Dù sao thì năm ngàn người này trung thành với Hoàng đế, chứ không phải hắn ta. Hắn ta mới đăng cơ chưa đầy một tháng, sợ không đủ uy tín, để phòng có kẻ ngầm ra tay, điều động binh mã nhân lúc hỗn loạn mà mưu nghịch.

Câu nói "mưu đồ ngày sau" của Tạ Bích đã trấn an lòng Tạ Lão phu nhân, bà biết nhi tử có việc phải làm, cuối cùng cũng buông tay áo hắn ra.

Tướng quân Lý Doanh đặc phái một đội quân ngàn người, đưa nhà họ Tạ, nhà họ Hà, cùng với người nhà của mấy vị thân vương, trọng thần trong kinh thành cùng đến đất Thục. Quân Bắc Nhung chưa đánh tới phương nam, phương nam cũng chưa có kẻ mưu phản, chuyến đi này của nhà họ Tạ hẳn là vô cùng an toàn.

Tạ Bích đem khế ước bán thân của tất cả mọi người trong nhà họ Tạ ra phân phát, nhưng hai mươi người đi theo bây giờ đều là gia sinh tử của nhà họ Tạ, không một ai muốn rời đi. Tạ Bích giao phó sự an nguy của mẫu thân, cùng với tài sản, sổ sách, trang tử, địa khế trong nhà cho Tuyết Ảnh và mấy đại nha hoàn khác. Mấy đại nha hoàn rưng rưng quỳ xuống, đáp ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!