Chương 26: Cái gối nàng từng dùng, hắn đã giữ lại

Ánh mắt Tần Lãng đau đớn nhìn tôn nữ

Thời trẻ ông xuôi Nam ngược Bắc trên những con thuyền vận chuyển đường sông, chỉ có một nữ nhỉ ở lại Bích Lung Hạp. Sau này nữ nhi của ông đem lòng yêu Giang Diên, hai người thành hôn, rồi nữ tế lại có công danh, nữ nhi cũng thuận lợi sinh hạ một bé gái, cả nhà sống những ngày tháng bình yên ổn định.

Nào ngờ nữ tế một lòng trị thủy, mất sớm khi đang tại vị ở Giang Tây, nữ nhi lại nhất quyết đến Giang Tây tìm trượng phu, chẳng may sẩy chân rơi xuống vách núi, từ đó chỉ còn lại một mình Giang Vãn Nguyệt.

Với tôn nữ duy nhất này, Tần Lãng tất nhiên yêu thương vô cùng.

Nhưng ông quanh năm phải đi vận chuyển bên ngoài, trong nhà lại không có nữ nhân nào tinh tế để chăm sóc tôn nữ, vì vậy Giang Vãn Nguyệt vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nhà tại Bích Lung Hạp. Mấy năm nay việc làm ăn của ông ngày càng lớn, nhưng tôn nữ vẫn cùng những nữ tử trạc tuổi ở Bích Lung Hạp, mùa hạ hái sen, đêm về đánh cá. Bởi vì mọi người ở Bích Lung Hạp đều sống nhờ vào sông nước, các cô nương trong cả huyện từ đời này sang đời khác đều làm cùng một nghề.

Giang Vãn Nguyệt không có thói quen của tiểu thư nhà giàu cố nhiên là tốt, nhưng quá ngây thơ trong sáng, khó tránh khỏi bị người khác coi thường.

Nhất là ở kinh thành, nơi toàn những kẻ nịnh cao đạp thấp, nhầm lẫn ngọc trai thành mắt cá.

Nhưng cũng tốt, phen này Giang Vãn Nguyệt không còn liên quan gì đến nhà họ Tạ nữa.

Tần Lãng nở nụ cười với Giang Vãn Nguyệt: "Thế nào Nguyệt Nguyệt? Ta không để nhà họ Tạ coi thường cháu chứ?"

Nhìn thấy mái tóc bạc của ngoại tổ, lòng nàng chợt chua xót. Nàng chưa từng nghĩ ngoại tổ sẽ đích thân đến đón mình. Ngoại tổ là người thẳng thắn mộc mạc, hôm nay cố ý làm lớn chuyện, chỉ để nàng không bị mất mặt trước nhà họ Tạ.

Giang Vãn Nguyệt cười đáp: "Không hổ là ngoại tổ của con, nhà họ Tạ sao dám coi thường người chứ, ai nấy đều răm rắp vâng lời, không dám nói câu nào."

Tần Lãng trong lòng khoan khoái, nhưng rồi lại dâng lên một nỗi chua xót: "Tiếc là cuối cùng con không còn là dâu nhà họ Tạ, sau này gả đi e là… Sớm biết như vậy, ban đầu đã không nên nhắc lại mối hôn sự này…"

Giang Vãn Nguyệt bước tới khoác tay Tần Lãng, cười nói: "Nếu không thành hôn một lần, sao biết được mọi nam nhân đều không bằng ngoại tổ? Sau này con sẽ ở bên cạnh ngoại tổ, hai ông cháu chúng ta nương tựa vào nhau mà sống."

"Lại nói bậy, có ngoại tổ ở đây, nhất định sẽ tìm cho con một nhà tốt." Tần Lãng trách yêu, khẽ thở dài: "Con nghỉ ngơi một lát đi, ta đã cố ý gọi một nữ lang trung đi cùng thuyền, để bà ấy đến xem mạch cho con."

Giang Vãn Nguyệt cười gật đầu.

Nàng nhớ, khi đó nàng cùng mẫu thân đến Giang Tây tìm phụ thân, mẫu tử họ đã thuận lợi đến nơi. Mẫu thân sắp xếp cho nàng ở trong viện, nói rằng phải đi tìm một đồng liêu của phụ thân để hỏi thăm vài chuyện.

Nhưng đến rất khuya, mẫu thân vẫn chưa về.

Khi đó nàng còn rất nhỏ, chỉ biết bất lực khóc lóc đi tìm mẫu thân.

Chính ngoại tổ đã nắm lấy tay nàng, dứt khoát đưa nàng về nhà.

Lần này, nàng đã trưởng thành, ông lại dùng chính sự dứt khoát ấy, một lần nữa đưa nàng về nhà.

Nhà họ Giang đặc biệt mời một nữ lang trung đến. Trước đó Tần Lãng đã đoán Giang Vãn Nguyệt chắc chắn phải chịu ấm ức, giờ thấy sắc mặt tôn nữ quả nhiên trắng bệch, rõ ràng cơ thể bị tổn hại, liền nóng lòng muốn bồi bổ lại cho nàng.

Nữ lang trung kia đến bắt mạch một lát rồi trầm ngâm nói: "Cơ thể cô nương bị hàn ẩm xâm nhập, tà khí lạnh chưa tan, do đó huyết mạch ngưng trệ, phế hư ho suyễn, chao ôi, nguyên khí đại thương rồi…"

"Sao lại như vậy?" Tần Lãng vừa kinh ngạc vừa đau lòng, nhìn sang Giang Vãn Nguyệt: "Vãn Nguyệt, tại sao lại bị hàn khí xâm nhập cơ thể?"

Thu Ly đứng bên cạnh, không nhịn được nói: "Cô nương vì muốn bắt cá Thải Vĩ, mùa đông đã rơi xuống sông băng…"

"Sông băng mùa đông?" Sắc mặt Tần Lãng tức thì trắng bệch, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm Giang Vãn Nguyệt: "Cá Thải Vĩ không phải ở Cửu Huyền Loan sao?! Lẽ nào con đã đến đó?! Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tôn nữ gả cho nhà quyền quý ở kinh thành, thân là phu nhân nhà họ Tạ, sao nàng lại đến Cửu Huyền Loan, sao lại rơi xuống sông băng được.

Giang Vãn Nguyệt đưa mắt ra hiệu cho Thu Ly, cười nói: "Sao có thể là Cửu Huyền Loan được, từ khi đến kinh thành, con ngay cả Tạ phủ cũng ít khi ra ngoài. Là mùa đông năm ngoái con ngồi thuyền băng trong vườn, thấy cá đẹp muốn bắt, không cẩn thận bị rơi xuống, nhưng đã nhanh chóng được người cứu lên rồi…"

Thu Ly mím môi.

Lời nói dối này của cô nương quả là trơn tru không chê vào đâu được, nhưng nếu để Tần lão gia biết cô nương vì cứu lang quân mà tổn hại thân thể, e là sẽ càng thất vọng và đau lòng hơn.

Cuối cùng Thu Ly không nói gì thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!