Tạ Bích bước vào, mỉm cười hành lễ với An Vương và Vương phi, sau khi hàn huyên vài câu liền nói: "Nghe nói điện hạ vẫn luôn làm ăn với nhà thê tử của ta."
Sắc mặt An Vương hơi thay đổi, cười nói: "Đúng là có chuyện này, nhưng đại nhân yên tâm, ta để họ làm đều là buôn bán đồ sứ và tơ lụa, không dính dáng đến chuyện triều chính. Đội thuyền Giang gia làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, làm rất tốt, trên thuyền không chỉ có những món đồ quý vận chuyển vào trong cung, đây cũng là hết lòng vì Bệ hạ và nương nương mà thôi."
An Vương lôi cả Bệ hạ ra, chỉ sợ chuyến này Tạ Bích đến là để từ chối mối làm ăn này, nào ngờ Tạ Bích lại cười nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, có thể cống hiến cho hoàng thất, đó là may mắn của Giang gia, cũng là vinh dự của Tạ gia, chỉ cần qua lại cẩn thận, cũng không sao cả."
An Vương sững sờ: "Vậy ý của đại nhân là?"
Ông ta vốn tưởng Tạ Bích đến là để ngăn cản ông ta tiếp tục làm ăn với Giang gia.
Tạ Bích đặt tờ giấy lên bàn nói: "Đây là quan bằng của Thị Bạc Ty*, sau cải cách, các bến tàu vận chuyển đều phải dùng bằng chứng này để thông quan, ta nghĩ có lẽ Giang gia sẽ cần dùng đến, nên đã nhờ người làm trước một tấm."
Thị Bạc Ty*: Cơ quan quản lý thương mại đường biển thời xưa.
An Vương không khỏi sững sờ.
Ông ta cũng từng nghe qua chuyện này, nghe nói quan bằng này có hạn, xét duyệt cũng rất nghiêm ngặt, phần lớn chỉ có đội thuyền của quan phủ mới có thể làm được. An Vương tuy thích đội thuyền của Giang gia, nhưng cũng sẽ không vì Giang gia mà chạy vạy, chỉ nghĩ đến lúc đó để Giang gia tự tìm cách.
Không ngờ Tạ Bích lại chủ động mang quan bằng này đến.
An Vương vui mừng nói: "Đại nhân thật có lòng, đội thuyền Giang gia là thuyền tư nhân, quan bằng này làm được chắc không dễ dàng gì."
"Làm việc cho Vương gia, cũng nên dốc hết lòng." Tạ Bích chuyển chủ đề: "Chuyện này là do nhà thê tử của ta và lệnh ái cùng tham gia… Quan bằng vận chuyển của Giang gia này, phải nhờ đến thiên kim quý phủ chuyển cho nàng ấy."
Cầm tấm quan bằng này trong tay, hàng hóa trên thuyền có thể đi lại tự do, không chỉ tiết kiệm được bao nhiêu sự bòn rút của quan phủ, nhưng Tạ Bích biết nếu như trực tiếp đưa quan bằng cho Giang Vãn Nguyệt một cách vô cớ, nàng khó tránh khỏi sẽ có gánh nặng, có lẽ còn từ chối.
Chẳng bằng mượn tay Nhược San, đưa tấm quan bằng này cho nàng.
Sau này dù nàng có về nhà, có tấm quan bằng này trong tay, ở Giang gia vốn sống bằng nghề vận chuyển đường sông, chắc hẳn cũng có thể sống một cách tử tế.
An Vương đồng ý, đích thân tiễn Tạ Bích ra khỏi phủ.
Tạ Bích chắp tay từ biệt, sải bước ra khỏi Vương phủ.
An Vương phi nhìn bóng lưng cao ráo thanh tú của Tạ Bích, thở dài: "Nghe nói phu thê họ sắp hòa ly rồi, vậy mà Hạc Lang lại vì nàng ấy mà tính kế sâu xa, đúng là người đáng để phó thác cả đời."
"Nếu thật sự tốt như nàng nói, hai người hà cớ gì đi đến bước hòa ly?" An Vương nhàn nhạt nói: "Nữ tử sau khi hòa ly cuộc sống sẽ khó khăn, đây cũng là trách nhiệm mà hắn với tư cách là một trượng phu nên làm."
An Vương phi gật đầu, lại nói: "Chỉ là quan bằng này e là không dễ lấy được phải không?"
"Quan bằng này đa số là cấp cho thuyền của quan phủ." An Vương lắc đầu nói: "Thương nhân đi thuyền trong dân gian như Giang gia, làm ăn lớn rồi, triều đình tự nhiên sẽ để mắt đến. Sau cải cách, có quan bằng này mới có thể làm ăn với quan phủ và Vương phủ, nếu không có quan bằng này, e là mỗi một bến tàu đi qua đều có thể bị lột một lớp da, quan phủ các cấp đều dựa vào cái này để kiếm cơm, vì thế một tấm quan bằng khó như lên trời, cứ giữ cho kỹ đi — đến lúc đưa cho Nhược San, dặn nữ nhi phải tự tay đưa cho Giang cô nương."
Tạ Bích ra khỏi An Vương phủ, đi thẳng lên xe ngựa, sắc mặt Trúc Tây lại có mấy phần thất vọng: "Lang quân thật sự muốn để người khác chuyển món đồ này sao…"
Tạ Bích nhướng mày nhìn hắn ta.
Trúc Tây thở dài: "Lang quân vì món đồ đó, trước sau cũng đã tốn không ít tâm sức, còn mất gần hai năm bổng lộc…"
Thế mà phu nhân lại chẳng biết gì cả.
Tạ Bích dường như nhìn thấu hắn ta, nhàn nhạt nói: "Làm việc không thẹn với lòng, đã không cầu báo đáp, cớ gì cứ phải để người khác biết?"
Trúc Tây lại lắc lắc đầu, vô cùng khó hiểu.
Người khác thì thôi đi, nhưng là phu thê, sao lại là người khác được chứ.
Quan bằng cho thuyền buôn trong dân gian rất khó kiếm, dù sao quan viên các cấp ở bến tàu đều phải dựa vào đội thuyền tư nhân qua lại để bù đắp, tự nhiên không thể để họ có quan bằng mà đi lại tự do được.
Lang quân vì một tấm quan bằng mỏng manh này mà đã tiêu tốn gần một nghìn lượng bạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!