Trong thư phòng, Tạ Bích ngây người ngồi sau án thư, trong lòng không có phiền muộn hay bi thương, chỉ có một khoảng trống rỗng mịt mờ.
Một khoảng trống rỗng không thể nắm bắt.
Thê tử thật sự muốn hòa ly.
Thế nhưng rõ ràng mấy ngày trước họ vẫn còn nói chuyện nhỏ nhẹ, thậm chí đến tận bây giờ, cũng chưa từng có bất kỳ xung đột gay gắt nào.
Nhìn thế nào cũng không giống một đôi phu phụ đã đi đến bước đường hòa ly…
Nhưng dường như thật sự đã đi đến bước này…
Cổ họng Tạ Bích nghẹn lại, hắn cố đè nén những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn tấm bản đồ trong thư phòng mà suy tư về chuyện biên ải.
Trong tấu chương Quan Việt dâng lên Hoàng đế, bao gồm cả thư gửi cho hắn cũng đã viết, nhân lúc Bắc Nhung khiêu khích, kỵ binh Yên Đô cũng đã ứng chiến, sau đó theo kế hoạch, đã dẫn dụ khoảng ba vạn quân tinh nhuệ của Bắc Nhung vào trong một thung lũng. Thung lũng bốn bề là núi, có thể tụ lại mà tiêu diệt.
Khi Tạ Bích biết chuyện này, hai tay hắn kích động đến mức khẽ run, ngay cả tờ giấy mỏng cũng cầm không vững.
Nhưng lại đang ở trước mặt Tĩnh Ninh Đế, nhìn sắc mặt âm trầm bất định của Hoàng đế, hắn cũng chỉ có thể cố nén niềm vui.
Vây khốn tinh nhuệ Bắc Nhung là bước quan trọng nhất, cũng là bước đầu tiên.
Muốn thật sự hủy diệt lực lượng Bắc Nhung, còn cần binh mã của Lưỡng Hà đến chi viện, vây chặt quân tinh nhuệ và doanh trại của Bắc Nhung từng lớp một. Ngoài ra, kinh thành cũng phải phái binh chặn đứng mấy tuyến đường cung cấp lương thảo, không còn ngoại viện, mới có thể tiêu hao triệt để quân tinh nhuệ của Bắc Nhung…
Trái tim trong lồng ngực Tạ Bích đập dồn dập.
Quan Việt quả không phụ lòng mong đợi, đến bây giờ, nước cờ then chốt đã được truyền về triều đình.
Tạ Bích ở Hộ bộ, từ lâu đã ngầm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, lương thảo và quân nhu đều được tích trữ ở xung quanh Yên Đô, tiết kiệm được khó khăn trong vận chuyển.
Bây giờ chỉ cần binh mã Lưỡng Hà chi viện cho Yên Đô, là có thể một trận tiêu diệt tinh nhuệ Bắc Nhung…
Tiếc là Bệ hạ vẫn còn do dự. May mà Hoàng hậu và Thái tử đều muốn một trận chiến. Mấy ngày nay, Tạ Bích cùng hai người bạn là Thôi Dạng và Dương Hàn đã ngấm ngầm kêu gọi các quan đại thần cùng dâng tấu thúc giục Bệ hạ xuất binh. Các giám sinh của Quốc tử giám như Giang Lai cũng viết văn hưởng ứng, tiếng vang chấn động triều đình.
Trên đến trọng thần trong nội các, dưới đến tiểu quan thất phẩm, hễ nói đến Bắc Nhung, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn sục sôi.
Xem ra dựa vào sức của quần thần, việc này nhất định sẽ thuận lợi…
Tạ Bích đi đi lại lại, nghĩ đến cảnh Quan Việt đánh bại Bắc Nhung, trong lòng nhất thời phức tạp. Nhà họ Tạ bây giờ đã suy yếu, nếu hắn và Quan Việt trong ngoài phối hợp quét sạch ngoại hoạn bao năm của triều đình, chắc chắn có thể vượt qua phụ thân, lưu danh sử sách, bảo vệ lê dân biên ải được an ổn…
Đây vốn là nguyện vọng cả đời của hắn, mỗi lần nghĩ đến, lòng lại trào dâng xúc động.
Nhưng bây giờ lòng vẫn trầm mặc, tê dại, chỉ có khoảng trống rỗng mịt mờ không thấy đáy, như hình với bóng, xua không đi.
Hắn không nên như thế này.
Chợt thấy Trúc Tây bước vào, dường như có chuyện gì muốn nói, mấp máy môi rồi lại lui ra.
Tạ Bích gọi hắn lại: "Ngươi có chuyện gì, nói đi?"
Trúc Tây đắn đo nói: "Vẫn là… vẫn là trạch viện xây để mừng sinh thần phu nhân, vừa rồi có người đến báo đã hoàn công rồi ạ. Lang quân… có muốn đưa phu nhân đến xem thử không?"
Ánh mắt Tạ Bích sững lại, mấy ngày nay hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, hắn suýt nữa đã quên mất niềm vui và mong chờ ban đầu khi xây dựng trạch viện này.
Xuân có đào lý, hạ có suối trong, hắn cũng đã từng tưởng tượng cảnh cùng Giang Vãn Nguyệt bầu bạn trong trạch viện ấy.
Sao mới chớp mắt đã đến bước đường hòa ly?
Lòng Tạ Bích dâng lên nỗi đau đớn, bước chân nặng nề trở về Tễ Tuyền Ổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!