Giang Vãn Nguyệt cẩn thận viết một bức thư về nhà, bóng gió nhắc đến chuyện hòa ly để thăm dò ý của ngoại tổ.
Thư từ Bích Lung Hạp nhanh chóng được gửi đến.
Thư không dài, nhưng đi thẳng vào vấn đề, hỏi nàng khi nào định rời kinh thành.
Giang Vãn Nguyệt nhìn chăm chú vào nét chữ của ngoại tổ, lòng càng thêm vững vàng.
Dù cho ngoại tổ có điều lo ngại, nàng cũng không định tiếp tục cuộc hôn nhân này. Thái độ ủng hộ và khoáng đạt của ngoại tổ càng khiến nàng quyết đoán và dứt khoát hơn khi đưa ra quyết định.
Những ngày này, Giang Vãn Nguyệt vẫn tỏ ra như trước, ngày nào cũng đến thỉnh an Tạ Lão phu nhân, chưa từng bỏ sót.
Còn về Tạ Bích, nàng đã hoàn toàn không còn để tâm đến nữa.
Không quan tâm đến hành động của hắn, cảm xúc cũng không còn bị hắn chi phối. Tất cả những điều này không phải là cố ý, mà là nước chảy thành sông.
Thê tử trở về, nhưng lòng Tạ Bích lại chẳng hề yên ổn.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng lần gặp nạn này trở về, một cô nương yếu đuối nhút nhát, ít nhiều gì cũng phải kể lể một phen mình đã đi đâu, làm sao thoát hiểm…
Thế nhưng thê tử lại lạnh lùng im lặng, không nhắc một lời.
Không một lời giải thích, không một tiếng thở than. Dù ban đêm nàng vẫn ngủ chung giường với hắn, nhưng ngữ khí và thần sắc… đều như thể đang đối xử với một người dưng nước lã.
Lần này Giang Vãn Nguyệt mất đi rồi lại tìm về được, ngược lại đã khiến Tạ Bích nhìn rõ lòng mình. Lòng hắn mỗi lúc một dâng trào, muốn tiến thêm một bước với thê tử, nhưng nàng chỉ mỉm cười, đôi mày cong cong, không thể bắt bẻ được lỗi nào, song lại mang một vẻ băng giá lạnh lùng có thể đẩy người ta ra xa ngàn dặm.
Khiến hắn chẳng tìm được cả cơ hội để gợi chuyện tâm tình.
Ánh nến chập chờn, trước khi đi ngủ, Giang Vãn Nguyệt ngồi trước gương, từ từ tháo trâm cài tóc xuống.
Tạ Bích vô tình liếc nhìn mặt bàn, lòng bỗng hẫng đi một nhịp.
Trước đây, chính viện của Tễ Tuyền Ổ này đều do một mình hắn ở. Sau này Giang Vãn Nguyệt gả vào, khắp nơi đều bày biện thêm đồ dùng của nàng, trên bàn trang điểm đặt những món trâm cài, hoa tai thường dùng, còn có cả son môi và dầu thoa tóc.
Vì đều là những món đồ thường dùng, nên được đặt ngay trên mặt bàn để tiện tay lấy.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, những thứ này đã dần dần được cất đi. Hắn nhìn quanh một vòng mới nhận ra, rất nhiều góc trong căn phòng đã không còn dấu vết của Giang Vãn Nguyệt nữa.
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Tạ Bích khẽ run lên.
Trong lòng hắn bỗng dấy lên vài phần hoảng loạn, im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng nhắc đến đêm hôm đó: "Vãn Nguyệt, đêm đó trên thuyền, ta bị kẹt trong khoang thuyền, rất lâu sau mới ra được."
"Khi ta ra ngoài, thuyền đã chìm một nửa, người cũng đã được thuyền nhỏ cứu đi gần hết." Tạ Bích khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó: "Lúc ấy… ta không hề biết nàng vẫn còn trên thuyền…"
Tạ Bích khó khăn nói: "Ta… thực ra đã đặc biệt hỏi về nàng, bọn họ đều nói nàng đã rời đi rồi."
"Vì vậy ta mới bỏ lỡ việc cứu nàng… Vãn Nguyệt, xin lỗi nàng, nàng nên hiểu hoàn cảnh lúc đó…"
Cuối cùng Tạ Bích cũng chủ động giải thích với nàng chuyện trên thuyền đêm đó.
Đây là đang xin lỗi sao?
Dáng vẻ của Tạ Bích, không thể nói là không thành khẩn. Nhưng nàng từ cõi chết trở về, đâu phải để nghe lời xin lỗi đầy áy náy của hắn.
Trên mặt Giang Vãn Nguyệt luôn nở một nụ cười điềm tĩnh, đoan trang, đôi mắt cong cong trong veo thấu tỏ, nàng gật đầu nói: "Thiếp hiểu."
Tạ Bích trong lòng nhẹ nhõm, gật đầu nói tiếp: "Ta… đã cứu Tần Uyển, nàng ấy và ta cũng xem như cùng nhau lớn lên, đặc biệt là phụ thân của nàng ấy, và phụ thân ta đã giao hảo nhiều năm…"
"Đêm đó, vừa hay nàng ấy cũng ở trên sông… vì nể mặt phụ thân nàng ấy và phụ thân ta… hơn nữa nàng ấy còn từng cứu ta…" Tạ Bích hạ giọng: "Dù là về tình hay về lý, ta cũng không thể bỏ mặc nàng ấy, nàng có hiểu cho cái khó của ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!