Chương 20: Mặc cho bản thân từ từ chìm xuống theo dòng nước

Ngọn gió đêm cuốn lấy vạt áo của Tạ Bích, cơn gió đêm hè lướt qua mặt hồ mang theo vài phần hơi lạnh. Tạ Bích ngây người đứng tại chỗ, khi hoàn hồn lại, hắn mượn ánh trăng kinh ngạc nhìn về phía thê tử của mình.

Hắn không dám tin, người thê tử trước nay luôn chiều theo ý mình, giờ phút này gương mặt lại lạnh như băng sương, còn nói ra những lời hờn dỗi như vậy.

Họ tựa như những người xa lạ lần đầu gặp gỡ… không, thê tử còn xa lạ hơn cả lúc mới gặp. Hắn đã quen nhìn dáng vẻ nàng cúi đầu e thẹn, giấu đi ý cười, còn nàng của lúc này, lại khiến đáy lòng hắn dấy lên mấy phần hoảng loạn và mất mát.

Tạ Bích chau mày, cảm giác này vô cùng xa lạ, khiến hắn bất giác muốn trốn chạy.

Tạ Bích dời mắt đi, trầm giọng nói: "Nàng và ta vốn là phu thể một thể, nói gì đến đôi bên tự lo?"

Nói xong, Tạ Bích không muốn nhiều lời nữa, lạnh lùng xoay người, phất tay áo bỏ đi.

Cùng lúc đó, Tần Uyển đang đứng trên boong thuyền khẽ nâng đôi mắt say mèm, vừa hay nhìn thấy trên boong của một chiếc thuyền hoa khác, Tạ Bích sắc mặt lạnh lẽo, dường như đang nói gì đó với nữ tử đối diện.

Nữ tử đối diện chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng thướt tha mờ ảo, nhưng Tần Uyển vẫn nhận ra ngay, người đó chính là Giang Vãn Nguyệt.

Mặt hồ lấp lánh sóng nước phản chiếu ánh đèn lồng trên mái hiên tinh xảo của thuyền hoa. Rõ ràng là một đêm hè nóng nực, nhưng hai người đứng trên boong thuyền, một người mặt đầy vẻ lạnh lùng, một người thanh lãnh xa cách, trông còn lạnh hơn cả vầng trăng treo cao trên trời.

Tần Uyển nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên khẽ động.

Xem tình hình này, phu thê họ lúc này chắc chắn là đang xung đột vì chuyện gì đó.

Chuyện này xem ra còn không nhỏ.

Tần Uyển nhất thời lòng đầy vui sướng và kích động. Nàng ta vốn nghĩ Giang Vãn Nguyệt và Tạ Bích sau khi thành hôn sẽ hòa thuận, nàng ta cũng hết cách, ai ngờ giữa hai người họ hoàn toàn không phải là dáng vẻ phu thê ân ái, cử án tề mi* trước mặt người khác.

*Cử án tề mi: thành ngữ chỉ phu thê tôn trọng nhau như khách.

Trời cho nàng ta thấy cảnh này, chắc chắn là đang ngầm giúp đỡ nàng ta.

Tim Tần Uyển đập thình thịch, trong lòng chỉ muốn dò la xem rốt cuộc hai người đã nói gì. Nàng ta không màng đến sự trang trọng thể diện, tự mình chạy đến khoang thuyền, hai mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tạ Bích, thúc giục người lái thuyền: "Nhanh, nhanh chèo thêm mấy cái nữa, đến gần thuyền hoa kia."

Người lái thuyền kia ngẩn ra, đừng nói là người ăn mặc sang trọng như Tần Uyển, ngay cả thị nữ bình thường cũng không đến khoang thuyền này. Gã nghe Tần Uyển thúc giục, bèn nương theo ánh trăng nhìn thử rồi nói: "Có lẽ không đến gần được đâu ạ."

Tần Uyển cau mày: "Giữa hai thuyền cách xa như vậy, ở giữa lại không có thuyền nào cản trở, tại sao không qua được?"

Người lái thuyền vội nói: "Phu nhân ít khi đi thuyền, chiếc thuyền hoa mà người chỉ trông không lớn, nhưng mạn thuyền lại ăn sâu xuống nước, đáy thuyền đó có lẽ đã ở ngay trước thuyền chúng ta rồi."

Những chiếc thuyền hoa xa hoa của bậc quý nhân này, vì để an toàn và thoải mái, mạn thuyền đều rộng hơn thân thuyền khá nhiều. Hai chiếc thuyền trông có vẻ còn cách xa nhau, nhưng thực tế không thể tiến lại gần hơn được nữa.

Tần Uyển cách một lớp sóng nước mờ ảo trên mặt hồ, nhìn về phía bóng dáng cao thẳng lạnh lùng của Tạ Bích, trong lòng chỉ toàn là sự gấp gáp: "Ngươi lại gần thêm chút nữa, lại gần thêm chút nữa…"

Người lái thuyền hết cách, đành cẩn thận di chuyển thêm vài tấc, dưới nước không hề chạm phải vật cản nào.

Thuyền hoa của Tần Uyển dừng lại ở khoảng cách năm sáu mét so với thuyền hoa của Tạ gia.

Dưới ánh trăng, Tần Uyển trơ mắt nhìn Tạ Bích phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Giang Vãn Nguyệt trên boong thuyền.

Nhưng nàng ta chẳng nghe được gì cả.

Tần Uyển nhìn bóng lưng Tạ Bích bỏ đi, tức giận nói với người lái thuyền: "Nếu không phải tại ngươi, ta đã biết hết mọi chuyện rồi!"

Nàng ta nhân cơn say nói: "Cả con thuyền này ta đã bao trọn, ngươi còn sợ gì nữa!? Tiến lên, ngươi tiến lên đi…"

Người kia lắc đầu: "Phu nhân, thật sự không thể đi thêm được nữa đâu ạ."

Tần Uyển cười lạnh: "Vừa rồi ngươi cũng nói không được, kết quả chẳng phải vẫn tiến thêm được một đoạn xa sao, ngươi lại đến gần thêm chút nữa, chắc chắn không sao đâu."

Người này bị Tần Uyển làm cho đầu óc ong ong, cắn răng chèo thuyền tiến lên vài tấc, ngay sau đó một tiếng "đùng" vang lên, cả khoang thuyền rung chuyển dữ dội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!