Sinh thần của Giang Vãn Nguyệt sắp đến gần, trong lòng Tạ Bích cũng dần có mấy phần lo lắng.
Đây là sinh thần đầu tiên của thê tử sau khi thành hôn, hắn tất nhiên muốn dốc lòng chuẩn bị, nhưng đến khi muốn dốc lòng lại phát hiện, ngay cả tấm lòng này cũng không biết nên đặt vào đâu.
Quý nữ kinh thành ai cũng có không ít quần áo trang sức quý hiếm, nhưng thê tử trước nay luôn giản dị, trang phục và vật dụng đều hết sức đơn sơ.
Trâm cài hoa văn hình ống, lược cài rèm vàng, còn có mão hoa trân châu đang rất thịnh hành bây giờ, hắn đều đã dặn dò kho trong phủ thêm vào trong phần đồ tư trang cho Giang Vãn Nguyệt, nhưng ngày thường cũng chẳng thấy nàng tỏ ra yêu thích không nỡ rời tay. Duy chỉ có cây trâm bạch ngọc Tạ Bích tặng, lúc mới nhận được thê tử còn tỏ ra có chút yêu thích, giờ cũng không cài nữa.
Nói về y phục, mấy hôm trước Lão phu nhân vừa cho người mang đến mấy tấm gấm cung đình thượng hạng, Giang Vãn Nguyệt cũng chỉ mỉm cười nhận lấy, sau đó không hề mặc đến.
Qua những ngày chung sống này, Tạ Bích cũng dần nhận ra, thê tử không ham vinh hoa, nhưng trong cốt cách lại hướng về thú vui sơn lâm điền dã. Ánh mắt Tạ Bích dừng lại trên Xuân Bàn mà Giang Vãn Nguyệt đã bày biện trước kia.
Bóng du liễu che sau mái hiên, đào lý vây quanh trước nhà.
Cảnh trí Xuân Bàn của Giang Vãn Nguyệt rất có hơi thở của một sơn cư, có lẽ đó là thứ nàng yêu thích.
Hay là tặng nàng một tòa trạch viện ở kinh thành.
Thê tử đến từ nơi thôn dã, không có hứng thú với châu báu trang sức mà các quý nữ yêu thích, nhưng đối với một tòa trạch viện ở kinh thành, chắc chắn sẽ vui mừng.
Trong lòng đã có ý tưởng, Tạ Bích không chần chừ nữa, lập tức gọi Trúc Tây đến phân phó việc này.
Trúc Tây nghe xong thì ngẩn ra, nói: "Mua trạch viện thì cũng thôi đi, nhưng bài trí theo cảnh sắc trong Xuân Bàn của phu nhân, e là cũng khá tốn công sức…"
Trên mâm xuân có núi non trùng điệp, cây cối ruộng vườn, còn có một dòng nước biếc uốn lượn trước nhà…
Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, hắn biết đi đâu mà tìm mà bài trí cho tòa trạch viện này…
Tạ Bích nói: "Trạch viện này nhất định phải ở ven sông, ngoài điều này ra, những thứ khác đều dễ nói. Cây lựu có thể di dời từ nơi khác đến, còn lại ngươi cứ phái thêm nhiều người, không tiếc tiền tài vật lực, cố hết sức mà làm là được."
Tạ gia thân là Thủ phụ, tuy là văn quan thanh lưu, địa vị cao quý, nhưng nếu nói về bổng lộc thì cũng không có quá nhiều tiền của dư dả để tiêu xài hoang phí. Song Tạ gia đã mấy đời làm quan, tiền thu được từ trang viên ruộng đất đều gửi ở các tiền trang lớn, mỗi tháng đều cấp cho con cháu một khoản tiền tiêu vặt hậu hĩnh. Phần của Tạ Bích trước nay chưa từng đụng đến, cộng thêm Tạ Lão phu nhân còn có thực ấp của công chúa, nếu chỉ bàn về tài lực, Tạ gia cũng thuộc hàng nhất đẳng trong giới quan viên.
Trúc Tây cũng biết tiền tiêu vặt của lang quân tích cóp năm này qua năm khác, số lượng đã vô cùng đáng kể, mua đất xây nhà ở kinh thành không thành vấn đề.
Có được lời cam đoan của Tạ Bích, Trúc Tây lập tức đi làm ngay.
Trúc Tây rầm rộ bận rộn mấy ngày, đến hai ngày trước sinh thần, hắn vội vàng nói: "Lang quân, cây lựu kia di dời từ nơi khác đến, vẫn chưa trồng xong. Ngày sinh thần chắc chắn không thể hoàn công để đưa phu nhân đến xem được."
Tạ Bích nói: "Cũng không sao, sau này ngày tháng còn dài, hôm sinh thần ta sẽ tặng nàng ấy vài món đồ khác trước."
Kể từ lần không vui mà chia tay với Tạ Bích ở khách đ**m, Tần Uyển vẫn luôn uể oải rúc trong phủ, lòng như tro nguội, chưa từng ra ngoài.
Xuân Hương do dự bước vào: "Phu nhân…"
Tần Uyển ngước mắt, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì? Nói đi."
Tần Uyển có lệnh, hễ dò la được tin tức hành tung của Tạ Bích và Giang Vãn Nguyệt thì đều phải đến báo hết cho nàng ta.
Nhưng trong lòng Xuân Hương lại có mấy phần do dự, dù sao phu nhân và Tạ công tử đều đã thành hôn cả rồi… Nhưng dưới sự tra hỏi của Tần Uyển, Xuân Hương đành phải nói: "Là… Tạ công tử đã mua một tòa trạch viện, còn vận chuyển và sắp đặt rất nhiều đá núi, lại còn đang tìm cây lựu gì đó…"
Tần Uyển lòng đầy kinh ngạc, những năm gần đây không ít quyền quý kinh thành xây dựng vườn tược, nhưng Tạ Bích không hề hứng thú với việc này, sao đột nhiên lại tìm đá hỏi cây, sắm sửa biệt viện.
Xuân Hương run rẩy nói: "Nô tỳ dò hỏi mới biết, là sắp đến ngày sinh thần Tạ phu nhân sắp, công tử muốn tặng nàng ấy một tòa trạch viện, mới rầm rộ như vậy…"
Tần Uyển từ từ siết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch biến đổi mấy lần.
Sau chuyện ở khách đ**m lần trước, nàng ta không muốn tiếp xúc với Tạ Bích nữa, thậm chí không muốn ra khỏi cửa, cảm nhận được ánh nắng dịu dàng lướt trên người cũng có cảm giác hổ thẹn.
Nàng ta vứt bỏ tất cả, lấy hết can đảm, lại bị Tạ Bích lạnh lùng dứt khoát từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!