Chương 16: Thê tử dường như xa cách với hắn hơn trước

Nhiệt độ ngày một nóng hơn, nắng trưa gay gắt chiếu rọi những giàn tường vi khắp phố phường kinh đô, hoa nở rộ, sen tỏa hương, gió đêm nồng nàn, thoáng chốc đã đến tiết Lập Hạ.

Tạ Bích tay cầm quạt tre đứng trước cửa sổ, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia u ám.

Khí trời dần ấm lên, nhưng trái ngược với nó lại là thái độ của thê tử đối với hắn.

Có lẽ là do quá đa nghi, Tạ Bích dạo gần đây luôn cảm nhận được cách Giang Vãn Nguyệt đối xử với mình đã khác trước.

Trước kia mỗi sáng thức dậy, bộ triều phục đã được Giang Vãn Nguyệt tự tay dùng lư hương hong kỹ, đặt ngay ngắn bên giường, ấm áp mà quyện theo hương thơm nhàn nhạt, không giống mùi hương tuyết mai mà hắn hay dùng, mà là mùi vị hòa quyện giữa quả tỳ bà và lá trà thường thấy trên y phục của Giang Vãn Nguyệt.

Mỗi khoảnh khắc khoác áo choàng lên người, Tạ Bích luôn có ảo giác như được thê tử nhẹ nhàng ôm lấy.

Nhưng gần đây, Giang Vãn Nguyệt không còn cố ý dậy sớm để hong ấm triều phục nữa.

Đầu hạ, ánh trăng rắc trên song cửa sổ chạm hoa, cơn gió hơi khô khốc từ từ thổi vào tấm rèm sa bên giường. Tạ Bích nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách, vờ như vô ý hỏi: "Mấy hôm nay thức dậy, không thấy triều phục được xông hương?"

Giang Vãn Nguyệt nghiêng người, khẽ nói: "Vào hạ trời nóng, dùng lư hương hong quần áo không còn phù hợp nữa. Tuyết Ảnh mỗi ngày đều đặt hương hoàn* trong triều phục, cũng có thể lưu lại hương thơm."

Hương hoàn*: viên thơm, túi thơm dạng viên nhỏ.

Tạ Bích siết chặt cuốn sách, sắc mặt trầm xuống, cười nói: "Có lẽ là đã quen mùi rồi, vẫn là nàng hong thì hợp hơn… Nàng dùng… là loại hương nào vậy?"

Giang Vãn Nguyệt cười khẽ lắc đầu: "Phu quân nói đùa rồi, đều là hương nhà nông thiếp tiện tay mua ở chợ phiên Vĩnh Châu, sao có thể so được với ngự hương của kinh thành."

Tạ Bích cũng không tiện hỏi thêm, cười nói: "Vậy đợi mùa đông năm nay, lại phải phiền phu nhân hong quần áo rồi."

Giang Vãn Nguyệt nở một nụ cười nhẹ bẫng, dung mạo diễm lệ được ánh trăng bao phủ, tựa như cách một tầng mây.

"Đúng rồi, ngày mai ta được nghỉ." Trong lòng Tạ Bích dâng lên một nỗi bất an không tên, hắn đặt sách xuống, đi tới, ôm lấy vai thê tử dưới ánh đèn, khẽ nói: "Nàng đến Đông Đô lâu như vậy, vẫn chưa ra ngoài mấy."

Hàng mi thanh mảnh của Giang Vãn Nguyệt rũ xuống.

Đến tận bây giờ nàng vẫn không thể quên được dáng vẻ Tạ Bích khẽ cau mày khi nàng mới đến kinh thành và nhắc đến đèn lồng.

Tạ Bích rất có khí độ và hàm dưỡng, nhưng trong khoảnh khắc đó, lại để lộ vẻ khinh thường và không kiên nhẫn trước sự thiếu hiểu biết của nàng.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, không chỉ riêng nàng, mà bất kỳ ai khi đến một nơi mới, đều sẽ không hiểu rõ về phong vật xung quanh, đều sẽ lúng túng không biết làm sao.

Nếu Tạ Bích có lòng, hoàn toàn có thể chỉ điểm cho nàng.

Tạ phủ nằm gần hoàng thành, chỉ cần một tuần trà là có thể đi bộ đến con phố Kim Tước sầm uất nhất. Tạ Bích bụng chứa vô số thi thư, lúc nhàn đàm tự có thể kể cho nàng nghe những chuyện ở kinh thành.

Nhưng làm sao nàng có thể yêu cầu hắn được chứ?

Nàng lúc mới đến kinh thành, đối với hắn chỉ là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện. Bây giờ, nàng cuối cùng cũng đợi được những lời này của Tạ Bích, đã được xem là hiếm có quý giá rồi phải không?

Giang Vãn Nguyệt khẽ cười: "Được, ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo."

Vào ngày nghỉ của triều đình, từ Thủ phụ, cận thần cho đến quan nhỏ lại bé đều được nghỉ. Hôm đó trời quang mây tạnh, nắng ấm treo cao, không ít người ra ngoài du ngoạn ngắm hoa.

Hai người vốn định đến Kim Minh Trì, nào ngờ đến gần mới phát hiện xe ngựa xếp hàng dài không thấy điểm cuối, khắp nơi người đông như kiến. Giang Vãn Nguyệt vén rèm trên xe ngựa, nhìn đám người đông đúc hỗn loạn, nghĩ Tạ Bích thích yên tĩnh, bèn nói: "Đông người quá, với lại mấy hôm trước thiếp cũng vừa cùng A Văn họ đi rồi, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi."

Tạ Bích xa xa nhìn thấy đám người đã bắt đầu cau mày, tất nhiên là không muốn đến đó. Hắn suy nghĩ một lát liền nghĩ ra một nơi hay ho: "Cũng được, phía bắc thành có một hồ tên là Hương Hồ, xung quanh trồng đầy hoa sen, còn có thể chèo thuyền trên hồ sen nữa. Lần trước là Thôi Dạng đưa ta đến, nơi đó hẻo lánh, du khách rất ít."

Giang Vãn Nguyệt gật đầu: "Vậy thì đến đó đi."

Xe ngựa phi nhanh một mạch, đến nơi Tạ Bích nói, lại không thấy hồ đâu, chỉ thấy mấy con mương nhỏ hẹp, nước trong thấy đáy.

Tạ Bích xuống xe, khẽ nhíu mày, lạ lùng nói: "Ta nhớ Thôi Dạng đưa ta đến chính là nơi này, sao lại không thấy hồ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!