Chương 12: Nụ cười của hắn có thể làm tổn thương người khác đến thế

Tiết xuân ấm áp, liễu rủ trong gió, kinh thành lại vào độ xuân về. Nữ tử nô nức nhân tiết trời trong xanh ra ngoài du xuân đạp thanh, nhất thời váy lụa đượm hương, xe ngựa ngọc ngà.

Giang Vãn Nguyệt ngồi trước cửa sổ hoa, nhìn đóa ngọc lan đang nở rộ bên đình, bất giác nhớ về những ngày xuân ở Bích Lung Hạp.

Mỗi độ xuân về, nàng và hai người bằng hữu là A Văn và Địch Nhi đều dùng nan tre mới lấy trên núi để đan giỏ hoa, rồi hái những loài hoa của mùa xuân như đào, mai, hải đường, ngọc lan c*m v** giỏ, xách về nhà trưng bày để cầu may mắn.

Ở Tạ phủ không cần tự mình đi hái hoa. Mỗi khi xuân đến, ngoài những cây hoa được trồng sẵn trong phủ, hoa tươi từ trang viên gửi đến, còn có không ít hoa cỏ quý hiếm được mua về.

Dưới ánh nắng ban mai, toàn bộ dinh thự được tô điểm bởi vô số đóa hoa, trở nên rực rỡ tươi đẹp, lấp lánh muôn màu.

Giang Vãn Nguyệt nhìn những chậu hoa dưới thềm còn chưa được sắp xếp xong, nghĩ mình cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đích thân chọn ra chậu ngọc lan, hải đường, đặt cùng với chậu mẫu đơn kép quý giá và mấy cây xuân quế dưới hành lang.

"Phu nhân sao lại làm mấy việc này." Tuyết Ảnh trông thấy, vội cười bước tới nói: "Không cần phiền phu nhân tự tay sắp đặt đâu ạ, nô tỳ sẽ dẫn mấy nha hoàn đến bày biện là được."

Giang Vãn Nguyệt nhìn bóng hoa dưới hàng lang, trong đôi mắt trong veo thoáng hiện ý cười: "Ta ở trong phủ cũng rảnh rỗi, không sao cả."

Tuyết Ảnh dừng bước, không đến động vào những chậu hoa xuân dưới hàng lang nữa.

Giang Vãn Nguyệt sắp xếp từng chậu hoa xong, khóe môi khẽ cong lên thành một đường cong vui vẻ.

Trưng hoa chú trọng điềm lành, ngọc lan, hải đường, mẫu đơn, xuân quế, lấy đồng âm mang ý nghĩa "Ngọc Đường Phú Quý".

Nàng muốn thiếu niên lang của nàng được ngồi chốn ngọc đường, hưởng hết phú quý.

Tạ phủ có bà mẫu chủ sự, những việc lớn nhỏ bên cạnh trong Tạ phủ cũng đều có nha hoàn lo liệu chu đáo.

Phần lớn thời gian, Giang Vãn Nguyệt đều không có việc gì để làm.

Nhưng nàng lại không muốn nhàn rỗi ở hậu trạch.

Trước kia khi còn ở Bích Lung Hạp, Giang Vãn Nguyệt thường ra sông hái sen, cắt lau sậy. Tre, lau sậy có thể đan giỏ, sen và đài sen cũng có thể bán cho người khác.

Thật ra ngoại tổ nàng đã làm nghề vận chuyển đường sông ở cửa Bích Lung Hạp nhiều năm, hơn mười chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa Nam Bắc, một năm thu nhập không nhỏ, đã thuộc hàng phú thương, nàng hoàn toàn không cần phải vất vả.

Nhưng Giang Vãn Nguyệt hễ động tay làm chút việc là lại thấy vui vẻ.

Cuối cùng cũng tìm được việc để làm trong Tạ phủ đầy tôi tớ người hầu này, Giang Vãn Nguyệt cẩn thận sắp xếp xong mấy chậu hoa thì nghe thấy tiếng Tạ Bích cùng một thiếu niên nói cười vọng lại từ cổng lớn.

Bóng Tạ Bích cao thẳng như ngọc bước qua hàng lang, thiếu niên bên cạnh hắn là Thôi Dạng, người thường cùng hắn vào triều tan triều.

Là nội phụ, phải tránh mặt nam nhân bên ngoài, Giang Vãn Nguyệt xách váy lên, vội vàng nấp sau cửa sổ hoa.

Hai người sóng vai đi tới, khi đến dưới hàng lang, Tuyết Ảnh tiến lên thỉnh an, cười nói: "Công tử, hoa xuân do Trương gia ở ngoại ô kinh thành gửi đến đã tới rồi ạ."

Tạ Bích còn chưa mở lời, Thôi Dạng đã chỉ vào chậu ngọc lan hải đường dưới hàng lang, cười không ngớt: "Đây chẳng phải là cái mà dân gian thường gọi là Ngọc Đường Phú Quý gì đó sao? Quân Bạch ngươi vốn thanh tao nhã nhặn, từ khi nào lại làm mấy chuyện th* t*c thế này?"

Ở Đông Đô, việc gì thẳng thắn nông cạn đều bị xem là làm mất hứng thú, thật khó tưởng tượng Tạ gia lại có thể bày biện hoa dưới mái hiên một cách thô thiển như vậy.

Tạ Bích dừng bước, giọng nói vẫn nhàn nhạt: "Chắc là do tỳ nữ không hiểu chuyện bày ra, dẹp đi."

Tuyết Ảnh dường như có chút khó xử, khẽ giọng nhắc nhở: "Công tử, đây là do phu nhân tự tay bày biện ạ."

Tiếng cười sảng khoái của Thôi Dạng truyền đến, hắn trêu chọc: "Phu nhân tuy đẹp, nhưng lại thuộc hạng người đốt đàn nấu hạc*, Quân Bạch ngươi ghét nhất là kẻ th* t*c, kết mối nhân duyên này, trong lòng có ấm ức thất vọng không?"

Đốt đàn nấu hạc*: Thành ngữ này dùng để chỉ hành động phá hoại, làm tổn hại hoặc không biết trân trọng những thứ cao quý, tao nhã, tinh tế và đẹp đẽ

Tạ Bích khẽ cười một tiếng, tim Giang Vãn Nguyệt thắt lại, nàng nín thở hồi lâu, mới nghe thấy giọng nói thanh đạm của Tạ Bích: "Hôn sự thành theo lệnh của tiền nhân, vốn không mong đợi, sao lại nói đến thất vọng?"

Lại một tràng cười nữa của Thôi Dạng truyền đến, hai người dần đi xa, không nghe rõ họ lại nói gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!