Chương 74: (Vô Đề)

Gió thu khẽ thổi, rèm lụa đỏ nhẹ bay.

Vương Ấu Quân bắt chước tư thế vừa rồi của Thành Lâm, thoải mái nằm xuống, môi nàng ấy không tô son cũng đỏ, lông mày không vẽ cũng dài, đôi mắt trong trẻo nhìn nam nhân ở phía trên.

Nàng ấy không dám nhìn nhiều, thật ra là nàng ấy chỉ thua khoản thể lực chứ không thua khí thế, đêm qua Thành Lâm nhìn nàng ấy chăm chú thế nào, tối nay Vương Ấu Quân sẽ nhìn lại như vậy.

Nàng ấy biết rõ mặt nam nhân này rất dày, khuôn mặt hắn ta lạnh lùng, mồ hôi lấm tấm, ánh mắt âm trầm như dã thú yên lặng nhìn nàng ấy.

Vương Ấu Quân chột dạ, nhưng vẫn trách cứ: "Lại nhanh rồi, chậm một chút!"

Vì vậy Thành Lâm chậm lại.

"Được, chậm thì chậm." Hắn ta nghiến răng, một giọt mồ hôi trượt từ xương quai hàm căng cứng rơi xuống ngực Vương Ấu Quân, nàng ấy định đưa tay ra lau đi, nhưng đã thấy nam nhân không biết xấu hổ kia li3m sạch.

Vương Ấu Quân thở hổn hển.

Nàng ấy thật sự rất muốn mắng một câu vô liêm sỉ, nhưng nghĩ lại lời dạy của ma ma, đây là chuyện phu thê, vì vậy nàng ấy chỉ có thể chịu đựng. Thế nhưng Vương Ấu Quân vẫn tức giận nên chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, mắt không thấy lòng không phiền.

Thành Lâm đạt được ý đồ nên đắc ý cười, khóe môi nhếch lên mà không nói lời nào.

Một lúc sau, Thành Lâm có hơi khó chịu: "Phu nhân, chúng ta trò chuyện nhé?"

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Vương Ấu Quân liếc hắn ta: "Trò chuyện? Lúc này mà trò chuyện sao? Cho dù thiếp không tập trung thì cũng không có sức để nói chuyện với chàng."

Thành Lâm nghe xong câu này thì không biết nên khóc hay cười, cuối cùng hắn ta cho Vương Ấu Quân một lý do không thể từ chối.

"Nếu nàng không nói chuyện với ta thì ta không chậm lại được."

Vương Ấu Quân: "…"

"Chúng ta nói chuyện đi."

Nàng ấy quay mặt lại: "Chàng muốn nói cái gì?"

"Nói về nguyên nhân tại sao trước đây nàng từ chối lời cầu hôn của ta." Lúc này Thành Lâm trịnh trọng lạ thường, nếu không phải bây giờ không đúng lúc thì sắc mặt hắn ta hiện giờ có hơi đáng sợ.

Vương Ấu Quân thấy vẻ mặt hắn ta thì sợ hắn ta sẽ tìm cách trả thù, nàng ấy động đậy cơ thể nhưng vô ích, giọng nàng ấy khàn khàn.

"Lúc đó tính cách của chàng thế nào, cứ như thiếp không lấy chàng thì không thể lấy ai khác vậy."

Thành Lâm nhíu mày: "Ta như vậy sao?"

"Không thì sao?" Vương Ấu Quân tức giận kể lại những gì Thành Lâm đã nói.

Thành Lâm không còn gì để nói nữa, hắn ta giơ tay lau mồ hôi trên trán trong lúc bận rộn rồi thở dài.

"Là do ta sai, nhưng nàng không hiểu được, là nam nhân mà, lòng dạ xấu xa cho nên mới muốn thể hiện bản thân theo cách này, thực ra là do ta quá để ý đến nàng, sợ nàng không cần ta."

Vương Ấu Quân chớp mắt một cái, không hiểu sao trong lòng lại thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa tin tưởng: "Thật sao?"

Một người mạnh mẽ như con báo giống Thành Lâm, bình thường uy phong lẫm liệt, nhìn ai cũng không vừa mắt, thật sự không giống người như vậy.

Thành Lâm nói: "Có câu nói "ngoài cứng trong mềm", nàng có biết không?"

Vương Ấu Quân trợn tròn mắt lên: "Giả vờ đáng thương!"

Thành Lâm yêu nhất dáng vẻ xinh đẹp này của nàng ấy, một luồng nhiệt nóng bỏng dâng trào trong lồ ng ngực, hắn ta không kiềm chế được ôm nàng ấy vào lòng, mạnh mẽ hôn nàng ấy.

Vương Ấu Quân đau đớn hét lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!