Cuối tuần về quê, thím Năm lại đang tụ tập ở đầu làng, bàn tán về tôi:
"Con nhỏ Tiểu Mỹ chắc chẳng qua nổi vòng sơ tuyển. Nếu nó mà đỗ được, tôi cạo trọc đầu, làm diêm cho nó châm lửa! Từ bé học đã chẳng ra gì, thi được một lần điểm cao đã tưởng mình là Văn Khúc tinh giáng thế."
Có người hùa theo:
"Đúng đó. Cả huyện này đã từng có đứa con gái nào thi đấu mà đậu đại học danh tiếng đâu? Chưa chắc nó kiếm đâu ra tiền đi học ấy chứ. Mà nếu rớt lần này, trường Nhất Trung chắc cũng đuổi học nó luôn!"
Thím Năm bĩu môi:
"Con gái mới tí tuổi đầu, không học hành đàng hoàng. Thi không nổi thì cứ nhờ cái mặt xinh đó mà đi Quảng Đông làm gái. Giờ mấy đứa gái theo ông chủ ngon, một năm cũng mua được căn nhà!"
Quá đáng vừa thôi!
Tôi đạp xe đến thẳng, lạnh lùng lên tiếng:
"Thím Năm rành mấy cái"giá
"đó vậy, chẳng lẽ hồi xưa từng làm rồi?"
Mặt bà ta đỏ phừng:
"Con nhãi này nói gì vậy hả? Tao là người đàng hoàng mà!"
Tôi cười nhạt:
"Đàng hoàng? Cả ngày ngồi rình chuyện sau lưng người khác mà gọi là đàng hoàng à? Mà thím muốn đi làm cũng chẳng ai nhận, cái mặt cái dáng đó, có đưa tiền chắc người ta còn lắc đầu."
Thím Năm tức đến nhảy dựng lên:
"Mày mày… đồ con hoang, con mất dạy! Mày ăn nói kiểu gì thế hả?"
Tôi đáp trả:
"Miệng thím thối vậy còn muốn người ta lễ phép? Muốn biết tôi có làm nên trò trống gì không thì chờ mà xem!"
Đám chú thím, bà con trong làng liền xúm lại trách tôi:
"Thím Năm nói hơi quá miệng, nhưng là người lớn, cháu phải biết kính trên nhường dưới chứ."
"Đúng đó, chẳng lẽ cháu nghĩ mình thật sự sẽ làm nên chuyện hả?"
Buồn cười nhất là, bố tôi cũng đứng trong đám đó.
Khi người ta nói xấu tôi, ông im như thóc.
Nhưng khi mọi người quay sang chỉ trích tôi, ông lại là người đầu tiên đứng ra mắng mỏ:
"Chu Tiểu Mỹ, con đúng là hết thuốc chữa rồi. Thím Năm nói đâu có sai? Bố thấy con thi cái vòng sơ tuyển đó cũng rớt chắc rồi!"
Thế gian này có những bậc bố mẹ như thế, trước người ngoài thì cúi đầu nịnh nọt, trước mặt con mình thì đánh chửi thẳng tay.
Cứ như thể tất cả sĩ diện và uy nghi của họ, đều phải dựa vào việc đè nén con cái mà dựng lên.
Tôi thấy thật nực cười. Không kìm được, tôi bật cười.
Bố tôi càng nổi giận, giơ tay định đánh tôi để dạy dỗ.
Ngay lúc ấy, chiếc điện thoại Nokia màn hình màu cũ kỹ của ông đổ chuông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!