Chương 7: (Vô Đề)

12.

Vương Đào quyết định từ bỏ thi đấu.

Trước giờ học buổi tối, cậu ấy hiếm khi chủ động tìm tôi:

"Chu Tiểu Mỹ, ăn cơm xong cậu đi dạo với tớ một lúc ở sân thể dục nhé."

Trước đó, cậu ấy từng tiếc từng phút từng giây để học.

Cuối thu, trời tối sớm.

Hương hoa quế cuối mùa lặng lẽ len qua màn đêm u tối.

Vương Đào nói:

"Tớ đã thử rồi, nhưng không được. Tớ không thể làm tốt cả hai. Tớ cũng không có khí phách như cậu, có thể từ bỏ hoàn toàn văn hóa để theo đuổi thi đấu."

Nếu nói rằng thi đại học là ngàn quân tranh nhau qua cầu độc mộc, thì thi học sinh giỏi lại như vạn ngựa phi nước đại trên dây thép.

Sự thất bại của anh lớp trên, cộng thêm áp lực từ học văn hóa và thi đấu, cuối cùng đã đánh gục Vương Đào.

Tôi cười tự giễu:

"Tớ chẳng can đảm như cậu nghĩ đâu. Tớ… chỉ là không có lựa chọn nào khác thôi."

Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ấy:

"Thật ra nhiều lúc, từ bỏ còn cần dũng khí hơn cả kiên trì. Vì từ bỏ cũng phải đối mặt với hàng ngàn lời chế giễu và nghi ngờ mà."

Vẻ mặt căng thẳng của Vương Đào giãn ra đôi chút:

"Chu Tiểu Mỹ, tớ sẽ cổ vũ cho cậu. Cậu nhất định phải vào đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia, bước lên sân khấu thế giới."

Khó lắm nhỉ.

Nhưng tôi sẽ thử.

Bởi vì đây là cơ hội tái sinh, là sứ mệnh của tôi.

Sau khi Vương Đào rút lui, cuối tuần ấy, thầy Chu giảng xong cho chúng tôi một buổi, rồi thêm một bài thi nữa.

Lưu Đại Phúc làm bài xong từ sớm, nhưng không về nhà.

Cậu ta cố ý đứng chờ ở đầu cầu thang.

Khi tôi vừa nộp bài xong đi xuống, cậu ta mỉa mai:

"Vương Đào bỏ rồi, cậu cũng sớm nên bỏ đi."Cần cù bù thông minh

"không hợp với thi đấu đâu."

Tôi nhướng mày:

Lưu Đại Phúc, câucần cù bù thông minh

"là nói chính cậu mới đúng chứ? Ưu thế hiện tại của cậu chẳng phải là nhờ từ nhỏ học thêm hết lớp này đến lớp khác tích lũy mà có sao? Cậu đang sợ, đúng không?"

Mặt Lưu Đại Phúc đỏ ửng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!