Vì trời mưa, không ai ra đồng.
Một đám người tụ tập dưới mái hiên nhà tôi, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Thím Năm bẻ một nhánh tre làm tăm, cười mỉa:
"Văn Khúc tinh trở về rồi sao? Nhìn người ướt sũng thế kia, chắc đến mặt thầy cũng chưa gặp được nhỉ?"
Bác Ba nhả khói thuốc cay xè, lắc đầu nói:
"Cháu cũng đừng trách bố mẹ cháu. Cháu vốn không hợp với việc học hành. Thành thật mà nói, tốt nhất nên đi làm, phụ giúp bố mẹ lo cho Tiểu Húc học đại học, mới là chuyện đàng hoàng."
Mọi người đồng loạt gật gù.
"Phải đấy, sống thì đừng có mộng tưởng viển vông."
"Bố mẹ nuôi con khôn lớn đâu dễ dàng, con cũng nên biết nghĩ cho họ."
"Con gái mà, học giỏi sao bằng lấy chồng giỏi."
…
Không ai tin tôi có thể làm được.
Hoặc có lẽ, chẳng ai muốn tôi làm được.
Trong mắt rất nhiều người, một đứa con gái ưu tú là người từ nhỏ biết đỡ đần việc nhà, học xong cấp hai thì ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Lương tháng gửi về nuôi em trai ăn học, lúc lấy chồng thì mang về một khoản sính lễ kha khá, sau khi cưới còn phải luôn
"có mặt khi nhà mẹ đẻ cần".
Mẹ rót thêm trà cho khách, quay sang tôi:
"Con muốn thử, bố mẹ cũng cho con thử rồi đấy. Giờ thì con nên tỉnh ra đi. Là đi làm hay học trung cấp không tốn tiền, hai ngày nữa phải quyết định rõ ràng."
7.
Tôi mỉm cười đáp:
Con thi đậu rồi!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Tôi lớn tiếng hơn:
"Con được 146 điểm. Thầy Chu nói sẽ nhận con vào Nhất Trung, một tuần nữa có kết quả."
Cả đám người nổ tung như cái chợ.
"Tiểu Mỹ à, khoác lác cũng phải có giới hạn chứ."
"Với điểm các môn còn lại của cháu, mà đòi vô Nhất Trung hả?"
"Ông ấy có đòi cháu đưa tiền không? Phải bao nhiêu mới được nhận?"
Thím Vương thì giọng đầy mỉa mai:
"Cháu là con gái nhỏ, một mình tìm thầy ấy, có khi nào bị ông ta giở trò rồi không? Con gái thì phải giữ mình, đừng tưởng có tí nhan sắc là muốn làm gì cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!