5.
Tôi vùi đầu ở nhà suốt ngày, điên cuồng ôn luyện Toán lớp 10, cày đề không ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó, danh sách trúng tuyển của Nhất Trung, Nhị Trung và Tam Trung cũng đã được công bố.
Nhất Trung thì khỏi nghĩ, tôi chắc chắn không đậu.
Nhưng điểm của tôi đủ để vào Tam Trung, vậy mà danh sách Tam Trung lại chẳng có tên tôi.
Tối hôm đó, tôi vừa ăn cơm vừa không ngừng lật sách, bố tôi tức điên:
"Con bị gì vậy? Ngay cả Tam Trung còn không nhận con, suốt ngày ôm sách Toán thì có ích gì?"
Mẹ tôi cũng khuyên nhủ theo:
"Bạn con là Sam Sam đang chuẩn bị vào trường y tá đó, học xong ra làm y tá trong bệnh viện, mẹ thấy cũng tốt. Tiểu Mỹ, suất vào trường y tế giờ cũng khó đấy, con phải suy nghĩ nghiêm túc đi."
Tôi không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục giở sang trang tiếp theo:
"Con không đi! Chỉ cần mười ngày nữa con thi được 140 điểm, là con có thể vào Nhất Trung!"
Thái độ của tôi khiến bố tôi nổi giận thực sự. Ông giật lấy cuốn sách rồi xoẹt một tiếng, xé làm đôi:
"Xem cái thứ vớ vẩn gì đấy! Chu Tiểu Mỹ, con chịu chấp nhận hiện thực chưa? Con vốn không phải loại có thể học hành gì! Cứ nhốt mình trong phòng ôm sách như vậy, con muốn phát điên à?"
Tôi hít sâu một hơi.
Không được!
Tôi không thể nhịn được nữa.
Tôi bỗng đứng bật dậy, rầm một tiếng lật tung cả bàn cơm, giận dữ hét lớn:
"Gì gọi là không phải loại học hành được? Con chỉ cần mười ngày yên tĩnh thôi, mà đến vậy bố mẹ cũng không cho nổi sao? Nếu người được cho cơ hội là Tiểu Húc, thì bố mẹ có ngăn cản như vậy không?"
Mắt đỏ hoe, tôi gào lên:
"Tại sao luôn như thế? Dù con làm gì, bố mẹ cũng đều nói không được, đừng làm chuyện vô ích! Nhưng con muốn thử! Từ giờ trở đi, chỉ cần là việc con muốn làm, dù có khó đến đâu, dù hy vọng nhỏ đến mấy, con cũng sẽ cố gắng thử một lần!"
Kiếp trước cũng vậy.
Bố mẹ liên tục đả kích, tôi thì liên tục từ bỏ.
Cuối cùng, tôi đã buông bỏ cả cuộc đời mình.
Kiếp này làm lại, tôi tuyệt đối không sống như thế nữa.
Dù tia hy vọng có mỏng manh, tôi cũng sẽ cố nhón chân vươn tới.
Dù cuối cùng không chạm tới được ánh sáng, tôi cũng không hối hận.
Tôi sẽ không để mỗi đêm trằn trọc mất ngủ lại nghĩ:
Hạt Dẻ Rang Đường
"Nếu ngày đó mình thử một lần thì sao? Nếu khi đó mình kiên trì thêm chút nữa thì sao…"
Bố tôi cầm chổi lên định đánh tôi, mẹ vội ngăn lại, nhỏ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!