Chương 2: (Vô Đề)

3.

Tôi mỉm cười với chú:

"Chú à, nếu rảnh đến mức lo chuyện nhà cháu, sao chú không đi chữa bệnh trước đi? Biết đâu về già còn có thể có con, khỏi phải ghen tị với bố cháu nữa."

Mặt chú đỏ bừng:

"Bệnh gì chứ, chú có bệnh gì đâu?"

"Bệnh không làm đàn ông được, không sinh con được ấy."

Nói xong tôi quay người bước ra ngoài, để lại chú phía sau cuống cuồng thanh minh:

"Chú không có bệnh! Chú khoẻ mà! Là tại Hoa Liên có vấn đề, không sinh con được!"

Thật khiến người ta ghê tởm.

Rõ ràng là lỗi ở chú, vậy mà vì chút sĩ diện đáng thương, chú ấy cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu thím.

Khiến thím bị bao lời dị nghị, chịu đủ điều tủi nhục.

Mãi đến khi thím chịu không nổi đòi ly hôn, hai người trở mặt với nhau thì mới vỡ lẽ sự thật.

Tôi mười sáu tuổi, tay trắng.

Dù được sống lại, muốn thay đổi vận mệnh, bù đắp những tiếc nuối trong lòng cũng chẳng dễ dàng gì.

Việc tuyển sinh vào cấp ba chắc đã sắp kết thúc, thời gian để tôi xoay chuyển cục diện không còn nhiều.

Tôi đạp chiếc xe đạp cũ rích, lao đi trên con đường bụi mù, đến gõ cửa nhà thầy Vương, người đã dạy tôi môn Toán suốt ba năm cấp hai.

Tôi khẩn thiết cầu xin:

"Thầy Vương, em thực sự rất muốn vào trường Nhất Trung. Em có năng khiếu môn Toán, có thể đi theo hướng thi học sinh giỏi. Em biết thầy là bạn học cũ của tổ trưởng tổ Toán bên Nhất Trung, thầy có thể giúp em kết nối một chút được không ạ?"

Hạt Dẻ Rang Đường

Thầy Vương thở dài:

"Chu Tiểu Mỹ, Toán cấp hai và Toán cấp ba khác nhau nhiều lắm. Tổng điểm của em quá thấp, muốn được tuyển đặc cách thì phải qua quy trình rất nghiêm ngặt, không dễ như em nghĩ đâu. Với lại, thầy và thầy Chu bên Nhất Trung cũng không thân đến mức đó… Thầy e là không giúp được."

Lời thầy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào niềm nhiệt huyết đang hừng hực trong tôi.

Tôi tự nhủ: chuyện này là bình thường.

Ba năm qua thầy Vương đúng là có thiên vị tôi vì thành tích toán nổi trội, nhưng trong mắt thầy, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa đủ để thầy sẵn sàng vì tôi mà đi nhờ vả người khác.

Từ bếp vọng ra mùi cơm canh thơm lừng, tivi trong phòng khách đang phát sóng chương trình bình luận World Cup, hai MC hào hứng tranh cãi xem đội nào sẽ giành chiến thắng.

Rõ ràng thầy Vương đang lắng nghe.

Kiếp trước, tôi từng gặp lại một bạn học cấp hai khi học trung cấp, cô ấy buôn chuyện rằng thầy Vương đã dùng tiền lương cả năm để cá cược Hà Lan thắng.

Kết quả đặt sai kèo, vợ chồng vì thế mà suýt ly hôn.

Một tia sáng loé lên trong đầu tôi.

Tôi phấn khởi nắm lấy cổ tay thầy Vương:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!