Chương 16: (Vô Đề)

28.

Tôi cùng Vệ Miễn đến trại huấn luyện.

Mỗi ngày đều là: làm đề, thi thử, rồi lại làm đề, thi tiếp.

Trại huấn luyện có 60 người, nhưng đội tuyển quốc gia chỉ chọn ra 6 suất.

Ở đây, tôi lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách to lớn đến vậy.

Nếu tôi là chiến binh trải qua thiên kiếp mà bay lên trời, thì rất nhiều người trong số họ chính là thần tiên được định sẵn từ khi sinh ra.

Trước mặt họ, tôi thường cảm thấy bản thân mình quá đỗi tầm thường.

Có lần Sa Sa gọi điện cho tôi, hỏi cảm giác của tôi ở trại huấn luyện ra sao.

Tôi nói:

"Nhìn họ, giống như cậu nhìn thấy tớ vậy."

Sa Sa sững người:

"Khoảng cách lớn vậy sao? Vậy thì cậu còn cố gắng làm gì nữa? Dù sao cũng đã được tuyển thẳng rồi, chi bằng cứ nghỉ ngơi đi?"

Không!

Vẫn phải nỗ lực.

Chỉ là, mục tiêu của sự nỗ lực ấy, không phải để vượt qua khoảng cách giữa chúng tôi, mà là để không phụ lòng chuyến hành trình được sống lại lần này.

Cơ hội lần này là tôi liều cả mạng sống mới đổi lấy được.

Tôi đã đánh bại biết bao nhiêu người mới bước được vào sân khấu này.

Nếu tôi buông xuôi, thì chẳng khác nào phản bội chính mình của quá khứ, người đã từng phải c.h.ế. t đi.

Cũng là phản bội những đối thủ từng bị tôi đánh bại.

Và càng là phản bội lời cầu nguyện tôi từng tha thiết với Thần linh để đổi lấy lần thanh xuân thứ hai này.

Trước khi cúp máy, Sa Sa nói:

"Tiểu Mỹ, tớ cũng phải cố gắng. Tớ cũng muốn giống như cậu, sau này khi ngoái đầu nhìn lại, sẽ không bao giờ hối hận vì đã lãng phí thời gian."

Vài tháng học tập, trải qua hai vòng tuyển chọn.

Cuối cùng, đúng như dự đoán, tôi không thể vào đội tuyển quốc gia, cũng không thể đại diện Trung Quốc tham dự quốc tế.

Không sao cả.

Kết quả nằm trong dự liệu.

Tôi không buồn.

Ngược lại, tôi rất vui.

Vì tôi đã biết trước là không thể, nhưng vẫn dốc toàn lực.

Tôi thích bản thân mình như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!