Chương 13: (Vô Đề)

23.

Tôi đứng dậy, lạnh lùng cất lời:

"Giờ cắt đứt quan hệ cũng còn kịp."

Bố tôi rít ra:

"Cắt thì cắt! Tao… không thèm!"

Tôi gật đầu thật mạnh:

"Tốt lắm! Vậy thì đến ngày tôi đoạt giải ở toàn quốc, được tuyển thẳng đại học, đừng có nắm tay tôi mà bảo tôi là đứa con gái giỏi giang của các người. Đừng mong tôi lo dưỡng già cho bố mẹ, hay nuôi em trai!"

Tôi quay người, không hề lưu luyến, rời khỏi phòng bệnh.

Bỏ lại phía sau tiếng chửi rủa ú ớ của bố và tiếng khóc của mẹ.

Hành lang bệnh viện rất dài, tôi càng đi càng nhanh.

Nhưng dù đi nhanh đến đâu, vẫn không đuổi kịp tốc độ nước mắt rơi xuống.

Sống đến hai kiếp, tôi chưa từng nhận được tình yêu trọn vẹn từ bố mẹ.

Khi tôi đỗ vào trường Nhất Trung.

Khi tôi vượt qua vòng sơ khảo.

Khi lần này tôi xếp hạng 26 toàn tỉnh và được chọn vào đội tuyển…

Tôi đã khao khát biết bao chỉ một lời khen, một câu công nhận, một tiếng nói:

"Con làm tốt lắm, con là niềm tự hào của bố mẹ."

Không có!

Kiếp trước tôi tự dối lòng, nghĩ rằng là do mình chưa đủ tốt.

Nhưng kiếp này tôi đã hiểu: Không yêu thì chính là không yêu.

Tôi phải tự nắm lấy vận mệnh của mình, không để bất cứ đạo đức giả hay tình thân mỏng manh nào trói buộc nữa.

Tôi sẽ dứt bỏ m.á. u mủ,

Tôi sẽ học cách yêu thương chính mình.

Tôi sẽ một mình trèo lên đỉnh cao, nhìn xuống lũ người từng kéo chân tôi như lũ kiến dưới chân núi.

Hôm ấy rời khỏi bệnh viện, tôi lập tức đến đội tuyển tỉnh để bắt đầu huấn luyện kín.

Nghe nói bố mẹ có đến trường tìm tôi, nhưng trường đang đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, không biết dùng cách gì, nhưng tạm thời đã ổn định được bố mẹ tôi.

Đội tỉnh lần này có tất cả 33 người, tôi xếp ở gần cuối danh sách.

Hôm đến trại huấn luyện báo danh, tôi gặp lại Vệ Miễn.

Cậu ấy xếp hạng nhất toàn tỉnh.

Cũng không ngoài dự đoán, thầy Vương từng nói, Vệ Miễn là thiên tài giỏi nhất trong suốt nhiều năm dạy học của thầy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!