Chương 12: (Vô Đề)

21.

Tôi dừng bước, tim như nhảy vọt lên tận cổ họng.

Chậm rãi quay đầu lại, ánh nắng cuối thu nhuộm vàng trên người thầy Chu, thầy đứng ngược sáng, tôi nhất thời không nhìn rõ được vẻ mặt thầy.

Trong khoảnh khắc ấy, vạn vật như nín thở.

Tôi nghe thầy nói:

"Tiểu Mỹ, em đạt giải Nhất cấp tỉnh rồi."

Giải Nhất cấp tỉnh có khoảng sáu mươi người, nhưng điều đó không có nghĩa chắc chắn được vào đội tuyển tỉnh.

Tôi vội vã hỏi:

Em xếp thứ mấy ạ?!

Thầy Chu mắt đã hoe đỏ, nhưng nụ cười thì không sao kìm được:

"Thứ hai mươi sáu toàn tỉnh."

"Hai mươi sáu… hai mươi sáu…"

Tôi thì thào nhắc lại, Hai mươi sáu…

Sa Sa đã nhảy dựng lên, la toáng lên:

"Chu Tiểu Mỹ, cậu xếp hạng hai mươi sáu toàn tỉnh, cậu giỏi quá đi mất! Cậu chắc chắn được vào đội tuyển tỉnh!"

Mắt tôi cay xè, mũi cũng nghèn nghẹn:

"Đúng vậy… chắc là… tớ có thể vào được đội tỉnh… tớ làm được rồi…"

Sau niềm vui vỡ òa, tôi mới nhớ đến Tống Triết.

Lúc này thầy Chu đang nói gì đó với cậu ấy.

Tôi bước tới, Tống Triết mỉm cười với tôi:

"Tớ được giải Nhì tỉnh, còn tốt hơn tớ tưởng. Tớ cứ nghĩ mình chỉ là người"chạy phụthôi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tôi mím môi, không biết nên nói gì.

Cậu ấy lại đ.ấ. m tôi một cú:

"Sao lại nhìn tớ như thế? Tớ cũng đã cố gắng, cũng có hồi đáp, chúc mừng tớ đi chứ!"

Tôi hít sâu một hơi:

"Chúc mừng cậu, Tống Triết."

Nụ cười của cậu ấy càng tươi hơn:

"Cảm ơn cậu, Chu Tiểu Mỹ. Nếu không nhờ cậu luôn chạy phía trước, có lẽ tớ đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Dù không được giải Nhất, không vào được đội tỉnh, nhưng đúng như thầy Vương nói, chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian kiên trì đến cùng, tớ cảm thấy sau này có khó khăn gì, tớ cũng vượt qua được."

Đúng như tôi đoán, không lâu sau thầy Chu nhận được cuộc gọi xác nhận tôi được vào đội tuyển tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!