19.
Bình thường thầy Chu luôn tỏ ra bình thản, nhưng trước kỳ thi, thầy còn lo lắng hơn cả tôi và Tống Triết.
Thầy hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần:
"Mang theo thẻ dự thi chưa? Bút chì, bút bi có đủ không?"
Căn dặn không ngừng:
"Làm bài phải thật cẩn thận, chú ý bẫy đề, câu nào biết phải viết hết vào, cố gắng giành lấy từng điểm một…"
Tháng Chín ở miền Nam, nắng thu gay gắt, nóng như thiêu như đốt.
Trước khi phát đề, lớp học yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kéo khóa túi tài liệu.
Tôi lại nhớ về những giấc mơ trong kiếp trước.
Trong mơ, tôi luôn thấy mình đang ở trong phòng thi, đang giải một bài toán.
Dữ liệu rối rắm chằng chịt, tôi mãi không tìm được mối chốt, như thể đang giải không phải một bài toán, mà là một cuộc đời rối như tơ vò của chính mình.
Và trong giấc mơ ấy, tôi chưa từng hoàn thành được bài thi nào.
Còn bây giờ, hiện thực và giấc mơ trùng lặp.
Nhưng lần này, tôi ít nhất có thể nghe thấy tiếng chuông báo kết thúc bài thi.
Cuộc thi Olympic Toán học gồm hai vòng:
Vòng một (sơ loại): tối đa 120 điểm
Vòng hai (chung khảo): tối đa 180 điểm
Tổng cộng 300 điểm, phải hoàn thành trong một buổi sáng duy nhất.
Khi bắt đầu thi, tôi hoàn toàn chìm đắm trong bài làm, đến mức không còn cảm nhận được thời gian trôi qua.
Chỉ đến lúc thu bài, tôi mới cảm thấy thời gian sao mà ngắn ngủi, vì vẫn còn một vài bài chưa giải xong.
Ra khỏi phòng thi, tay chân tôi bủn rủn, bụng reo lên từng hồi vì đói.
Và rồi… tôi gặp Vệ Miễn.
Cậu ấy đang gặm một ổ bánh mì.
Tôi chủ động chào:
"Cậu giỏi thật đấy, còn biết đem theo đồ ăn sẵn trong cặp nữa."
Cậu ấy bẻ một nửa ổ bánh, đưa cho tôi:
Nè, cho cậu.
Từ chối thì có vẻ keo kiệt, mà tôi thật sự đói rồi,
nên tôi nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi nhỏ:
"Mua ở đâu vậy? Ngon ghê luôn á."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!