Chương 10: (Vô Đề)

17.

Bố tôi trừng mắt như cá c.h.ế. t nổi, quát lớn:

"Con là con gái, lại đi cùng một thầy giáo nam và một bạn nam lên tỉnh ở hơn một tháng, không có người nhà đi cùng, nguy hiểm lắm! Bố đã tìm hiểu rồi, mười năm nay cả cái thành phố này chỉ có một người được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nhờ thi toán Olympic.

Nhà người ta có tiền, thuê hẳn giáo viên chuyên nghiệp kèm một kèm một.

Nhà mình có điều kiện đó không hả?

"Ông rít mạnh một hơi thuốc, lạnh giọng:"Bố thấy con nên bỏ cuộc sớm thì hơn.

"Chú tôi cũng phụ họa theo:"Đúng vậy đấy, con gái mà, càng học lên cao càng nản, học làm gì cho khổ. Tuyển thẳng dễ thế chắc?

"Thím Hoa, người đã ly hôn với chú tôi vì chú tôi bất lực, giờ chuyện ấy cả làng đều biết. Nhưng chú không hề tự soi lại mình, mà luôn đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Tôi siết chặt nắm tay:"Con đâu có xin các người bỏ ra một xu nào, đến thế mà cũng không được sao? Thầy Chu cực khổ lắm mới xin cho chúng con cơ hội này!

"Bố tôi phì ra một vòng khói lớn:"Bố chưa bao giờ biếu quà hay nói tốt gì với thầy con, giờ thầy lại bao học phí, bao chỗ ở? Bố thấy ông ta chẳng có ý tốt gì đâu! Với lại, nhà mình sắp vào mùa gặt, năm nay mẹ con nhận cấy mười mẫu ruộng, con mà đi rồi ai phụ giúp?

Con muốn để bố với mẹ mệt c.h.ế. t hả? Nếu con dám đi, bố sẽ đánh gãy chân con!"

Nghe xem, buồn cười biết bao.

Tương lai, tiền đồ, cuộc đời của tôi, còn không bằng vài bó lúa mà họ cần tôi phụ gặt.

Có thể là vì họ không có tầm nhìn xa, cũng có thể, họ sợ tôi bay quá xa, sợ đứa con gái này sẽ vượt khỏi vòng kiểm soát, nên bẻ gãy đôi cánh của tôi từ trong trứng nước, để cả đời này, tôi chỉ là món tài sản cá nhân của họ.

Tôi bật cười.

Cười đến mức… nước mắt lăn dài.

Từng từ, tôi nói rành rọt:

"Dù bố mẹ có đồng ý hay không, con NHẤT ĐỊNH sẽ đi."

Bố tôi đập bàn quát:

"Mày mà dám đi, thì từ nay ĐỪNG NHẬN TAO VỚI MẸ MÀY LÀ NGƯỜI THÂN! Đồ vô tâm vô phúc, mày mà bước khỏi cửa này, tao coi như chưa từng sinh ra mày!"

Tôi lau khô nước mắt, thản nhiên nói:

"Vậy thì tốt quá còn gì."

Tôi vơ đại hai bộ đồ, bước thẳng ra cửa.

Mẹ tôi đi theo, cố níu kéo:

"Con gái à, con đi xa thế, bố con cũng là lo cho con mà thôi… Tuyển thẳng đâu có dễ, con nói khéo với bố một chút, đừng cãi lại…"

Tôi quay đầu lại, hỏi bằng giọng khẽ khàng:

"Trong mắt bố mẹ, con thật sự kém cỏi đến thế sao? Dù là tia hy vọng mong manh nhất, con cũng đang cố gắng hết sức để thay đổi vận mệnh… Con không xứng được nghe một câu"con giỏi lắmsao?

Tôi là một đóa hướng dương đang ngẩng đầu giữa hoang tàn, dẫu ở nơi tăm tối nhất cũng muốn nở ra một đóa hoa rực rỡ nhất.

Vậy mà… đến một câu Con làm tốt lắm cũng không đáng để tôi có được sao?

Mẹ tôi sững sờ, miệng mở ra như định nói gì, rồi lại không thốt thành lời.

Tôi lách người bước qua bà, tiếp tục đi ra cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!