Editor: Dì Annie
Diệp Mân –
Chiều tối ba người ra khỏi tòa thí nghiệm chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, bỗng có người gọi Diệp Mân.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Chu Văn Hiên đã lâu không gặp đang đứng dưới trời chiều trong lành cuối thu, từ xa mỉm cười với cô.
Cô hơi bất ngờ, vẫy tay với anh, lại quay đầu nói với hai người:
"Các cậu đi trước đi!"
Tần Mặc nhíu mày nhìn người cách đó không xa, lãnh đạm nói:
"Hay là bọn tôi chờ em?"
"Không cần đâu, các cậu đi trước đi."
"Được, chọn được chỗ sẽ nhắn tin cho em."
Ừ.
Tần Mặc dời mắt khỏi Chu Văn Hiên, miễn cưỡng đi đến căn tin cùng Giang Lâm.
Diệp Mân đi đến trước mặt Chu Văn Hiên, cười chào:
"Học trưởng, đã lâu không gặp!"
Chu Văn Hiên gật đầu, nói:
"Hôm nay xong việc đi ngang trường các em tìm may, ai ngờ vận may không tệ." Vừa nói anh vừa mở cửa ghế lái phụ,
"Đi thôi, cùng đi ăn một bữa."
Diệp Mân chần chừ một lúc, cười gật đầu: Được ạ!
Dường như cô nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn hai người đã đi xa, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Mặc:
Tôi và học trưởng đi ăn cơm, không đến căn tin, không cần giành chỗ giúp tôi.
"Tần Mặc nghe âm báo tin nhắn, lấy điện thoại ra xem, có chút không vui bĩu môi, quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy chiếc xe Nissan màu đen đã chạy ra phía cổng trường. Giang Lâm cũng quay đầu nhìn theo anh, ồ lên một tiếng:"Tiểu Diệp tử có người mời ăn cơm rồi!Ừ.Giang Lâm nói:Người vừa nãy là ai vậy?Tần Mặc đáp:Học trưởng hồi cao trung của cô ấy.Đẹp trai thật đó, không phải là muốn theo đuổi Diệp Mân đó chứ?
"Tần Mặc bực bội nói:"Không biết.Giang Lâm nói:Nhìn cũng rất tốt.Tần Mặc:..." Một người uống thuốc ngủ với rượu đỏ thì tốt chỗ nào?
Hơn nữa còn thừa nước đục thả câu. Chu Văn Hiên không rành những quán ăn gần đây, Diệp Mân đành chọn một quán Vân Nam giản dị, giá cả phải chăng.
Từ sau lần ở bệnh viện hai người chưa gặp lại, Chu Văn Hiên cũng không thường nhắn tin cho cô như lúc trước. Chỉ là mấy ngày lễ nhắn cho cô vài câu chúc không mặn không nhạt.
Dù lúc ấy anh nói là không biết uống rượu đỏ và thuốc ngủ sẽ nguy hiểm, nhưng có một số việc con người sẽ ngầm hiểu lẫn nhau.
Hẳn là anh không biết phải đối mặt với cô thế nào nên cô cũng không chủ động nhắn tin, làm thế anh sẽ cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là tiếp tục theo dõi trạng thái trên vòng bạn bè của anh thôi.
Mà theo dõi chính là mỗi ngày cô theo thông lệ nhìn vòng bạn bè của anh một chút, xác định anh bình an vô sự là được.
Về phần những chuyện khác, vì biến cố của Tần Mặc đột ngột xuất hiện nên cô không có tâm tư và hơi sức để mà quan tâm.
Chu Văn Hiên chậm rãi rót cho cô chén trà, cười nói:
"Vốn định tìm em cùng đi ăn từ lâu rồi nhưng gần đây anh bận quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!