Editor: Dì Annie
Tần Mặc quay người mở cửa, lúc đến thang máy, điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy ra nhìn, nhấn nút trả lời.
Đầu kia có tiếng nói vang dội của Tiết nữ sĩ:
"Con đã quyết định chưa? Cậu mợ đang đợi câu trả lời chắc chắn của con đó!"
Tần Mặc trầm mặc một lát, nói:
"Mẹ, mẹ nói với cậu mợ giúp con, con không xuất ngoại với bọn họ đâu."
Người trong điện thoại hơi sửng sốt, nói: Con xác định chứ?
Tần Mặc cười cười, cà lơ phất phơ nói:
"Chúng ta không phải là một nhà ba người sao? Sao con có thể bỏ lại mẹ và ba ở trong nước đối mặt với phong ba bão táp mà đi Mỹ tiêu dao vui vẻ được chứ?"
Tiết Thanh không chút lưu tình xì một tiếng:
"Thôi đi, con không đi cũng không phải vì không nỡ mẹ với ba con." Bà trầm mặc một lát, ung dung nói:
"Con đã nghĩ kĩ chưa? Là một người mẹ, mẹ hi vọng con có thể đi, cậu con sẽ tìm trường cho con, chỗ ở cũng chuẩn bị cho con. Có cậu mợ chiếu cố con, mẹ và ba rất yên tâm. Ở lại trong nước sẽ đối mặt với khó khăn gì hẳn con cũng rất rõ ràng."
Tần Mặc nói: Con hiểu rõ.
Tiết Thanh tiếp tục nói:
"Nếu con chọn ở lại, trong lòng mẹ quả thật càng vui mừng hơn. Điều đó nói lên con đã trưởng thành, có thể tự gánh vác cuộc đời của mình, không phải thấy khó khăn liền chạy trốn. Cuộc sống của mình phải tự dựa vào bản thân mình."
Tần Mặc bật cười:
"Mẹ đừng có rót canh gà cho con, con không quen đâu, vất vả lắm ba mới tìm được người bảo lãnh cho tại ngoại chờ xét xử, ba và mẹ tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó còn phải phối hợp với luật sư đánh một trận ác liệt nữa!"
Tiết Thanh nói:
"Được rồi, mẹ cũng không dài dòng với con nữa, phải trả lời chắc chắn với cậu mợ con, đoán chừng còn phải đấu khẩu với bọn họ nữa..."
Tần Mặc trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
"Mẹ, vất vả cho mẹ rồi!"
Tiết Thanh bật cười:
"Cuộc sống của mình bản thân mình phải tự gánh vác, mẹ và ba con còn có rất nhiều việc phải xử lý, con cứ làm tốt chuyện của con, không cần để ý đến ba mẹ." Bà lại nghĩ đến điều gì, nói,
"Đúng rồi, bây giờ con là một phú nhị đại nghèo túng, đoán chừng con gái cũng chướng mắt con. Mẹ biết con quyết định ở lại một phần là vì cô bé Tiểu Diệp lần trước ở chung cư."
Tần Mặc: ... Con không có. Nhưng ngữ khí của anh trầm thấp không chút sức lực nào.
Tiết Thanh nói: "Con thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, tâm tư của con với người ta thiếu điều viết lên mặt, còn lừa được mẹ sao? Con muốn ở bên người ta thì phải chứng minh mình không phụ thuộc vào ba mẹ cũng có thể sống tốt.
Dù là cô gái mạnh mẽ thế nào cũng sẽ hi vọng có thể ỷ lại vào nửa kia của mình.Con vốn không có ý định dựa vào ba mẹ.
"Nói xong câu này, Tần Mặc lại hơi chột dạ, quả thật trước giờ anh không cảm thấy mình là nhị thế tổ dựa dẫm ba mẹ, nhưng chuyện tới nước này, anh lại không thể không thừa nhận, hơn 20 năm thuận buồm xuôi gió của anh thật ra hơn phân nửa là do gia cảnh chống lưng. Anh trầm mặc một lát, nói:"Con biết rồi.*Cậu tới tìm lão Tần à?
"Diệp Mân đang trở lại trường bỗng nhiên Giang Lâm gọi điện tới."Ừ.Cô gật đầu đáp.Cậu ấy thế nào? Có nói khi nào trở lại không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!