Chương 4: Vậy mà cũng gọi là được gọi là nữ sinh sao?

Editor: Dì Annie

Học kỳ trước Diệp Mân đi trao đổi nên kỳ này lớp nào trống cô đều đăng ký, lấp kín thời khóa biểu, bắt đầu cuộc sống bận rộn đuổi kịp lịch học.

Gặp lại Tần Mặc đã là một tuần sau, nói đúng hơn là gặp lại Tần Mặc và Triệu Đình.

Tối hôm đó tan học cô đến căn tin ăn cơm, đang định trở về chuẩn bị bài thuyết trình cho ngày mai, trên đường về ký túc xá lại nhìn thấy chiếc Lamborghini của Tần Mặc.

Cũng không phải chỉ mỗi anh có chiếc xe này, nhưng biển số xe rất đặc biệt. Trí nhớ Diệp Mân tốt, hôm đó ở Túy Tiên cư đã nhớ kỹ trong lòng tám số trên đuôi xe.

Nhìn chiếc xe đậu trơ trọi bên đường, theo bản năng cô quan sát xung quanh.

Bóng dáng Tần Mặc rất nhanh xuất hiện ở sau xe.

Vị thiếu gia này một tay đút túi quần, khuôn mặt mất kiên nhẫn bước về phía xe.

Triệu Đình mang giày cao gót đi sau lưng.

Đôi nam nữ cao gầy ngoại hình bắt mắt xứng đôi, quả là phong cảnh mỹ lệ trên sân trường.

Có điều cảnh này hình này có chút không thích hợp.

Triệu Đình đi sau thân mật kéo tay anh làm nũng lại bị anh hất ra, cô gái đuổi theo níu kéo, một lần nữa lại bị hất ra.

Về sau Tần Mặc đã ngồi vào xe, Triệu Đình vẫn đứng ngoài qua cửa xe níu kéo, không biết nói gì, điệu bộ tươi cười lấy lòng.

Rốt cục người đàn ông trong xe cũng động lòng, từ bi mở khóa xe.

Lúc Triệu Đình mở cửa xe, Diệp Mân thấy cô ấy thở phào một hơi.

Tình cảnh này không xa lạ lắm, từ năm năm trước Diệp Mân đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.

Cô biết xưa nay Tần Mặc không phải là một người bạn trai tốt, người mà mỗi tháng thay một bạn gái vốn dĩ không thể gọi là bạn trai tốt.

Anh như một nguồn sáng, dù trong chuyện tình cảm có tệ hại đến đâu thì vẫn có những cô gái như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cô nhớ lúc trước Triệu Đình quen Chung Dương khoa kế toán được nâng niu như công chúa. Bây giờ quen Tần Mặc, công chúa cũng không thể không hạ mình.

Khóe miệng cô trầm xuống, nghĩ thầm, tình yêu là vậy đó, một chuỗi đầy tàn khốc.

Cũng may cô không định tùy tiện dính vào.

Cô trở lại kí túc xá bật máy tính, chuẩn bị tài liệu cho buổi thuyết trình ngày mai xong lại nhớ ra một chuyện, mở hộp thư ra xem.

Hộp thư không có gì ngoài hai email quảng cáo.

Từ hôm ở văn phòng thầy Vương tới giờ đã một tuần lễ, bạn học thân thiết đương nhiên đã quên việc gửi tài liệu cho cô.

Có khi anh vốn không định gửi cho cô.

Diệp Mân trầm mặc trước máy tính một lúc, với tay lấy điện thoại trên bàn.

Cô không có Wechat của Tần Mặc nhưng giáo sư Vương đã lập một group chat cho nghiên cứu sinh và 10 tiến sĩ thạc sĩ, Tần Mặc cũng có trong group.

Nhóm trên Wechat không thể chat riêng, chỉ có thể thêm bạn bè trước. Cô tìm avatar của Tần Mặc trong nhóm, chuẩn bị gửi lời mời kết bạn, nhưng suy nghĩ một chút lại quay lại nhóm chat.

Đây là nhóm Wechat sinh viên, toàn là sinh viên trầm tĩnh ngành kỹ thuật, hầu như không ai nói chuyện phiếm. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, giáo sư Vương kính yêu của bọn họ rất sôi nổi, ngoài việc quan tâm cuộc sống học tập của mọi người, mỗi ngày đều chia sẻ mấy tài liệu chuyên môn vào nhóm.

Chia sẻ thường xuyên đến nỗi Diệp Mân có cảm giác giáo sư Vương này sống trong Wechat.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!