Editor: Dì Annie
Nhóm nghiên cứu sinh nghèo không đòi hỏi chuyện ăn uống. Mặc dù nhà Tần Mặc có tiền, nhưng ngoại trừ những chiếc xe sang trọng và tác phong cá nhân thì cơ bản anh cũng là một đại thiếu gia đi theo quần chúng nhân dân.
Cuối cùng mọi người thống nhất chọn đi ăn lẩu.
Chuyện Tần Mặc chạy tới hội nghị thường kỳ của giáo viên yêu cầu xét duyệt lại danh sách nhận học bổng, công khai tiêu chuẩn xét duyệt đã sớm trở thành đề tài bàn tán lớn nhỏ trong trường.
Những khoa khác thì không nói, nhưng người trong khoa đều biết học bổng tài năng khoa học kỹ thuật nếu không trao cho Diệp Mân thì cũng không đến lượt Trình Lương, giữa hai người ít nhất cũng còn hai ba ứng cử viên ưu tú.
Ai cũng biết bên trong có điều mờ ám nhưng không thể làm gì được. E là ngay cả thầy Vương Tranh Minh và Diệp Mân cũng chỉ có thể phàn nàn mấy câu.
Dù sao đây cũng không phải là cuộc thi mà nhìn vào đã thấy ngay ai cao ai thấp.
Không ai ngờ tới Tần Mặc trước giờ không quan tâm mấy sự kiện lớn nhỏ trong trường vậy mà lại ra mặt bênh vực cho bạn học của mình, còn là trước mặt viện phó và toàn thể giáo viên trong trường.
Chỉ nghe thôi cũng làm tinh thần người ta thoải mái dễ chịu.
Đương nhiên chuyện này cũng chỉ có mỗi Tần Mặc làm được, vì anh không sợ gánh bất kì hậu quả nào.
Ngược lại Tần Mặc chẳng thấy mình làm ra chuyện gì lớn, anh thấy học bổng vốn thuộc về Diệp Mân, chẳng qua là anh ra mặt giúp cô lấy lại mà thôi.
Ai bảo hai người là huynh muội ruột thịt chứ?
Về phần Diệp Mân, trước giờ cô là người không hay bộc lộ cảm xúc, dù trong lòng kích động nhưng bề ngoài vẫn làm như bình tĩnh.
Chỉ có Lâm Khải Phong là như kẻ điên.
Tới giờ cơm, quán lẩu đông cực kì.
Không gian quán rộng lớn đông nghịt khách, tiếng người huyên náo, mùi thức ăn tràn ngập.
Lâm Khải Phong cả buổi nói chuyện không ngừng, còn phải lôi kéo Tần Mặc uống rượu cho bằng được.
Con người luôn thấy ngưỡng mộ đối với chuyện mình không làm được.
Bữa tiệc lẩu kết thúc, quả là một bữa no nê.
Lâm Khải Phong và Giang Lâm uống đến hai má đỏ bừng, cũng may mà không say lắm. Người bị rót nhiều nhất là Tần Mặc nhưng sắc mặt anh vẫn bình thường, chỉ có đôi mắt màu hổ phách hẹp dài kia hơi ửng đỏ dưới ánh đèn lờ mờ, càng lộ ra nét phong lưu đa tình của anh.
Nhất là mỗi khi cười với Diệp Mân, cách làn hơi nước mờ mịt của nồi lẩu trông càng quyến rũ.
Nếu không phải Diệp Mân tự chủ cao thì e là đã mắc câu rồi.
Thật ra nội tâm cô đã như thế.
Ra khỏi quán lẩu đã gần chín giờ.
Bây giờ là cuối tháng năm, trời đang vào hạ, cũng là lúc thời tiết dễ chịu nhất.
Diệp Mân đứng trên vỉa hè, hít một hơi không khí ban đêm, quay đầu chuẩn bị đi sang đường cùng ba người kia đã thấy Tần Mặc đi tới trước mặt cô, hơi cúi đầu híp mắt nhìn cô, gằn từng tiếng: Chuyện thứ hai.
Sao? Diệp Mân không kịp phản ứng, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt hòa vào gió đêm lượn lờ quanh cô, không dễ ngửi nhưng cũng không phải là khó ngửi, có một loại hương vị rất đặc biệt.
Sắc mặt anh vẫn như cũ, hoàn toàn không giống người vừa uống năm sáu chai bia.
Diệp Mân thầm nghĩ, tửu lượng người này đúng là tốt thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!