Editor: Dì Annie
Diệp Mân đi trao đổi ở nước ngoài nửa năm, cô và giáo sư Vương rất thân thiết, đương nhiên ông rất mong chờ cô học trò này, biết cô trở lại trường, sáng sớm đã gọi điện thoại bảo cô đến phòng làm việc gặp mặt.
Diệp Mân đang ngon giấc phải thức dậy đến trường, giấc ngủ cứ thế bị gián đoạn.
Cũng may cô để tóc ngắn, không uốn không nhuộm gì, không cần chăm chút nhiều, tiện tay vén tóc ra sau tai, cũng không cần trang điểm, đeo kính, nhanh chóng vác cặp sách ra ngoài.
Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời xanh ngắt không mây, gió thổi nhè nhẹ, nhiệt độ thấp hơn so với cái nóng bức của ngày hôm qua.
Cảm giác đi bộ dưới ánh mặt trời thật thư thái dễ chịu.
Diệp Mân đi ngang sân thể thao, khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên năm nay đã bắt đầu.
Cô thường bị mọi người lầm tưởng là sinh viên năm nhất, năm hai, chẳng qua là do cách ăn mặc của cô giản dị.
Nhìn các em mặc đồ huấn luyện rằn ri đầy cảm giác thanh xuân, cô chợt nhận ra mình đã ở đây 5 năm, hình như cũng già rồi.
Một nữ sinh khoảng hơn hai mươi tuổi chưa bước ra ngoài xã hội đã dùng suy nghĩ như thế hình dung bản thân mình, quả thật có chút ngứa đòn.
Nhưng lúc này Diệp Mân cảm giác rõ ràng cái thời tuổi trẻ đó đã cách mình rất xa.
Khung cảnh năm ấy trên thao trường này hiện lên trước mắt rõ mồn một.
Cô nhìn sân tập quốc phòng, không tự chủ dừng bước, ánh mắt rơi trên người một nam sinh đứng đầu cách đó không xa.
Thiếu niên dáng người cao lớn thẳng tắp, bộ quân phục rằn ri không giấu được vẻ đẹp trai và kiêu ngạo, tự nhiên trở thành tiêu điểm trên sân.
Cảnh tượng này có hơi quen, hình như năm nào cũng diễn ra.
Tựa như năm năm trước, trong đội ngũ nam sinh của khoa điện tử cũng có một thiếu niên như hạc giữa bầy gà. Cậu ấy dáng người cao ngất, mặc bộ quân phục rằn ri rất có khí thế.
Khuôn mặt dưới chiếc mũ kia, dù mang chút ngây ngô của thiếu niên, nhưng ngũ quan đẹp đẽ cũng đủ khác biệt với các bạn xung quanh.
Quan trọng nhất là khí chất của cậu ấy không giống những người khác, đó là một loại kiêu ngạo bẩm sinh của những đứa trẻ thành phố có xuất thân nổi trội.
Cậu chẳng qua chỉ đứng hàng đầu, hờ hững nhếch miệng cười một cái liền đánh trúng không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
Diệp Mân mười tám tuổi cũng không ngoại lệ.
Khi đó cô là cô gái nhỏ đến từ thị trấn nhỏ, thế giới mới rộng mở trước mặt, đã từng vẻ vang kiêu ngạo ở quê hương nay lại như giọt nước mưa rơi vào biển lớn, chìm ngập trong sân trường rộng lớn này.
Từ nhỏ cô đã kiêu ngạo, bỗng dưng phát hiện ra mình chẳng là gì trong biển người mênh mông.
Thứ hào quang tỏa ra bốn phía của nam sinh trong hàng ngũ kia mới thật sự là của thiên chi kiêu tử*.
*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
Từ đó, toàn bộ tâm tư, ảo tưởng, dục vọng đối với thành phố này và cả tương lai sau này của cô là người ấy.
Trên sân tập, cậu nam sinh kia đang tiến về phía này theo hiệu lệnh của người chỉ huy.
Diệp Mân nhìn rõ hình dáng của nam sinh kia.
Cũng là một thiếu niên anh tuấn, nhưng vẫn kém hơn người kia một chút.
Về phần kém hơn chỗ nào cô cũng không rõ.
Thực tế mấy năm nay, hình như cô chưa từng gặp được nam sinh nào vượt qua người ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!