Editor: Dì Annie
Về ký túc xá, Tiêu Vũ đang ngồi trước bàn học, vừa xem hài vừa ăn vặt, thấy cô về, giơ tay cầm chiếc túi đầy ắp đồ ăn lên, mơ hồ nói:
"Vừa nãy Triệu Đình về ký túc xá, mua cho bọn mình một đống đồ ăn vặt để cảm ơn hôm qua đưa cô ấy đi bệnh viện."
Ừ. Diệp Mân gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Sao? Tiêu Vũ buông túi, liếc cô, cười xấu xa:
"Tớ vừa thấy cô ấy ngồi xe của Chung Dương, hai người họ quay lại rồi hả? Nói thật Chung Dương cũng không tệ, mới tốt nghiệp mấy tháng đã tự mua được xe, dù là xe bình thường thôi nhưng cũng lợi hại hơn nhiều nam sinh mới tốt nghiệp rồi."
Diệp Mân im lặng một lúc, nói:
"Triệu Đình không quay lại với anh ta đâu."
Sao vậy? Tiêu Vũ khó hiểu,
"Nếu theo drama ngôn tình thì đây chính là nữ chính bị nam cặn bã chơi đùa rồi vứt bỏ, bị tổn thương tinh thần và thể xác, được mối tình đầu thâm tình cứu vớt, nhận ra được chân ái sau đó vui vẻ đoàn viên."
Diệp Mân cười nói:
"Ngoài đời cũng không giống trong tiểu thuyết."
Chung Dương cũng được tính là người nổi bật so với đám bạn cùng trang lứa, dáng dấp không tệ, thành tích xuất sắc, có được công việc tương đối tốt, vừa tốt nghiệp lương đã năm mươi vạn một năm.
Có thể vài năm sau sẽ trở thành người thành đạt."
Nhưng Triệu Đình đã ngồi Lamborghini của Tần Mặc sao có thể cam tâm ngồi trên chiếc xe mười mấy vạn? Tìm được lối tắt cho đời mình sao có thể cam tâm ở bên một người đàn ông từ từ ra sức làm việc một năm tiền lương một năm năm mươi vạn chứ?
Lòng tham vốn không có đáy. Chỉ nửa tháng sau, suy đoán của cô đã ứng nghiệm.
Vào một ngày đầu đông thời tiết khá tốt, sau tiết học buổi trưa cô đến thư viện trả sách, đi ngang qua tòa nhà khoa tài chính bỗng bị gọi lại: Diệp Mân!
Diệp Mân quay đầu, thấy gương mặt trang điểm tinh xảo của Triệu Đình đang tươi cười đi về phía cô.
Một cô gái có dã tâm, sức sống cũng kiên cường.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, Triệu Đình đã không còn suy sụp như tối hôm đó, cả người lại bừng sáng hoạt bát.
Đã lâu không gặp!
Triệu Đình đứng trước mặt cô, cười nói.
Diệp Mân gật đầu, cười nói:
"Ừ, dạo này cậu sao rồi?"
"Cũng không tệ lắm. Chuyện lần trước chưa gặp cậu để cảm ơn, đêm đó làm phiền cậu và Tiêu Vũ rồi."
"Không có gì, cậu không sao là tốt rồi."
Triệu Đình gật đầu, trầm mặc nhìn cô một lúc, cong môi cười:
"Tôi biết trong lòng cậu khinh thường tôi."
Diệp Mân hơi ngẩn người, buồn cười nói: Cậu nghĩ nhiều rồi.
Triệu Đình nhún vai, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!