Chương 7: (Vô Đề)

Một ngày đầu năm, trên đường gần như không hề nghỉ ngơi, cuối cùng Mạc Thế Triệu và Mạc Thế Di cũng tới Chá Bắc. Mười mấy năm không hề trở lại, bên dưới mặt nạ lạnh lùng của Mạc Thế Di là sự kích động vì sắp được nhìn thấy cha nương và người thân. Cha nương thân sinh của y không hề cho một ngày yêu thương nào, mà cha mẹ nuôi đã luôn coi y như con ruột mà yêu thương. Y vĩnh viễn nhớ rõ lúc năm tuổi sau khi y bị hạ cổ, toàn thân đau nhức khó nhịn, nương vẫn ôm y, đến tận khi y không đau mới thôi.

Mấy ngày đó, nương khóc sưng cả hai mắt, thậm chí yêu cầu cha dẫn y bỏ trốn. Y thường nghĩ, nếu không có cha và nương, không có Mạc Thế Triệu và tiểu muội, y nhất định sẽ biến thành một người, hoặc là tuyệt vọng sớm tự sát, hoặc là thống hận mọi người, trở thành ma đầu vô tâm.

Đây cũng là nguyên nhân y có thể tiếp tục nhẫn nại, nhẫn nại Vương gia tuỳ ý sắp đặt y, nhẫn nại suốt ngày bị nhốt trong nhà lao kia. Bởi vì y có người mà y muốn bảo vệ, y phải bảo vệ cha nương y, bảo vệ huynh muội của y. Mạc Thế Triệu tuy cũng đã mười mấy năm không trở về, nhưng tâm tình của hắn hoàn toàn khác với Mạc Thế Di. Hắn có thể cảm nhận được nội tâm vui sướng của Mạc Thế Di vì sắp được nhìn thấy người thân. Quả nhiên đề nghị Mạc Thế Di cùng hắn trở về là chính xác.

Sắp đến nơi, hai người càng quất roi ngựa nhanh hơn. Lúc này vừa đến thời điểm ăn cơm trưa, nghĩ rằng rất nhanh sắp có thể được ăn đồ ăn ngon nóng hầm hập, Mạc Thế Triệu không khỏi nuốt nước miếng. Mạc Thế Di không tham ăn như Mạc Thế Triệu, nhưng càng đến gần quê hương thì càng kích động. Sắp được gặp người thân, bàn tay cầm roi ngựa của Mạc Thế Di có đôi chút run rẩy.

Hai con ngựa đồng thời dừng lại trước cửa lớn của Tuyết cốc Mạc gia. Không chờ ngựa đứng vững, hai người liền lập tức nhảy xuống. Chạy đến trước cửa, Mạc Thế Triệu nhấc tay liền gõ cửa.

"Rầm rầm keng! Rầm rầm keng!"

Nhưng điều làm Mạc Thế Triệu khó hiểu là, cửa lớn đáng lẽ phải lập tức mở ra lại chậm chạp không có người tới mở. Chẳng lẽ cha nương không ở nhà? Mạc Thế Triệu quay đầu nhìn mắt Mạc Thế Di. Không thể chứ, cứ cho là cha nương không ở nhà, trong phủ cũng sẽ không thể không có người được.

Nội tâm kích động của Mạc Thế Di vì tình huống không bình thường này mà cấp tốc phục hồi. Hưng phấn trên mặt Mạc Thế Triệu cũng biến thành cẩn thận. Hắn lại gõ cửa thật mạnh, qua một lát, bên trong truyền ra tiếng một người thật cẩn thận hỏi: "Ai đấy?"

Tuyệt đối có vấn đề! Mạc Thế Triệu lập tức cao giọng nói: "Là ta, Thế Triệu."

"Đại thiếu gia!" Tiếng người bên trong lập tức thay đổi, mang theo niềm hoan hỉ đến phát khóc vì nhân vật cứu mạng nào đó cuối cùng cũng trở về.

Cửa rất nhanh mở ra, còn không đợi Mạc Thế Triệu hỏi, lão giả mở cửa liền nước mắt lưng tròng nắm chặt hai cánh tay Mạc Thế Triệu, mắt đầy lệ nóng mà nói: "Đại thiếu gia ơi, cuối cùng cậu đã về rồi!"

"Lưu bá, xảy ra chuyện gì?" Mạc Thế Triệu đánh hơi được sự khác thường.

Lưu bá gật đầu trả lời, hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh Mạc Thế Triệu. Đầu tiên hắn cả kinh, rồi mới khóe miệng run rẩy, hô to lên: "Nhị thiếu gia! Sao các cậu lại không trở về sớm một ngày chứ?"

"Lưu bá, trong nhà xảy ra chuyện gì?"

Âm thanh của Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu tràn ngập lạnh lẽo, Mạc Thế Triệu đỡ Lưu bá đi vào bên trong. Lưu bá lớn giọng: "Lão gia! Phu nhân! Tiểu thư! Cô gia! Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi! Lão gia phu nhân! Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi !"

"Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã về rồi?"

"Nhị thiếu gia cũng đã về rồi?!"

Sân nhà vốn đang yên tĩnh đến mức lạnh lẽo lập tức náo nhiệt lên, rất nhiều người đều chạy từ trong phòng ra. Có hai vị lão nhân gia được người đỡ, thần sắc kích động mà nôn nóng đi ra từ chính đường. Thấy tình cảnh đó, Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu có thể khẳng định trong nhà đã xảy ra chuyện, bởi vì trai tráng trong nhà mang vết thương rõ ràng trên người.

"Đại ca! Nhị ca!"

Một tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, nhanh tiếp theo một nữ tử chạy đầu tiên từ trong đám người ra, trực tiếp nhào vào trong lòng Mạc Thế Triệu.

"Tiểu muội."

"Đại ca…… Huynh, sao bây giờ các huynh mới trở về vậy?"

Nước mắt nữ tử rơi xuống liên tiếp. Nàng buông Mạc Thế Triệu ra, nhìn Mạc Thế Di, rồi mới lại nhào vào trong lòng y, ôm chặt: "Nhị ca…… Nhị ca…… Huynh đã trở lại, huynh đã trở lại……"

"Có chuyện gì?" Ánh mắt Mạc Thế Di lạnh đến dọa người. Tuy đã chia lìa mười mấy năm nhưng trong thời điểm này vẫn không hề có chút ngăn cách nào, chỉ có chờ mong và uỷ khuất nồng đậm của người thân với sự trở về của họ.

"Cha, nương, có chuyện gì?"

"Đại ca, nhị ca."

Một nam tử đỡ Tuyết cốc cốc chủ Mạc Chiến Lương, cung kính chào hai người. Hắn là Thang Tả Sơn, con rể của Mạc gia, phu quân của Mạc Chiêu Yến, muội muội duy nhất của Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu, cũng chính là nữ tử vừa rồi lao vào lòng họ. Thang Tả Sơn lúc nhỏ mất cha nương, được Mạc Chiến Lương nhận làm đồ đệ, sau khi thành thân với Mạc Chiêu Yến thì hai người cũng không rời khỏi Mạc gia. Cũng bởi vì có Thang Tả Sơn ở đây nên Mạc Thế Triệu mới có thể yên tâm rời nhà nhiều năm như thế.

Nhưng trên mặt Thang Tả Sơn lại hiện lên một vết thương rõ ràng, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đó là vết thương vừa mới lưu lại không lâu.

"Tả Sơn, rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Thế Triệu áp lửa giận hỏi, không ai có thể làm khó dễ Mạc gia!

Thần sắc của Mạc Chiến Lương coi như bình tĩnh, mở miệng: "Vào nhà nói đi." Tiếp theo ông nhìn về phía con thứ đã nhiều năm chưa từng được gặp mặt, tràn đầy từ ái nói: "Thế Di vất vả lắm mới trở về được một chuyến, đừng khóc lóc kể lể nữa, sự tình vốn cũng không nghiêm trọng như vậy. Vào nhà nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!