Tám năm trước, Hứa Thanh Thủy mang Hứa Ba trốn vào rừng sâu, vì tránh bị Bao Bồi tìm được, y trốn vào ngọn núi thuộc về Si Mông trại đối địch với Bát Khương trại. Khi trời sáng, không lâu sau người của Bát Khương trại sẽ phát hiện Ba Tùng được cứu đi. Trong ba người có hai người không biết võ, một người cũng gần thành kẻ tàn phế không thể động đậy, chắc chắn phải trốn đi thật xa trước khi người của Bát Khương trại phát hiện.
Nguyệt Bất Do bảo Hứa Thanh Thủy dẫn đường, tới chỗ y và Hứa Ba ở lúc trước để dàn xếp một ngày, chuẩn bị xong rồi mới đi tiếp.
Dọc đường cứ dừng rồi lại đi liên tục, cho đến tận lúc chạng vạng, Nguyệt Bất Do mới cõng Ba Tùng đến gian nhà trúc của Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba nằm ở sát bên Si Mông trại. Bài trí trong gian nhà trúc này đơn giản hơn những nhà trúc khác, Nguyệt Bất Do cũng hiểu được vì sao Hứa Ba lại thích giàu như vậy, có thể nhìn ra được tám năm này y và Hứa Thanh Thủy hai người sống cũng rất nghèo khó.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ miễn cưỡng có thể cho hai người nằm được. Hứa Thanh Thủy đổi khăn trải giường và đệm chăn sạch sẽ, Hứa Ba vừa đặt hành lý xuống liền đi ra ngoài múc nước tìm đồ ăn. Ba Tùng đã ở trong mộ không có ánh sáng suốt tám năm, mắt phải được chăm sóc một thời gian rồi mới có thể ra sáng được. Tám năm này, Ba Tùng phải dựa vào ăn trùng hắn nuôi và uống nước mưa thấm từ trên xuống để sống. Trước đây Ba Tùng vừa cao vừa tráng, bây giờ thì là da bọc xương, gầy đến mức chỉ còn toàn xương xẩu. Hứa Thanh Thủy vừa lau thân thể cho Ba Tùng vừa gạt nước mắt.
Đợi Hứa Ba tìm nước, tìm đồ ăn xong, Nguyệt Bất Do bảo ba người ở trong phòng đợi, hắn ra ngoài bày trận, rồi vội vàng rời đi. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba không hề lo lắng Nguyệt Bất Do sẽ bỏ lại bọn họ, chỉ chờ hắn trở về.
Nguyệt Bất Do đi đâu ? Hắn vào thành. Nơi này là địa bàn của người Miêu, nói không chừng bây giờ Bao Bồi đã mang người đi xung quanh tìm họ rồi. Phải nhanh một chút rời khỏi nơi này, nhưng vẫn cần có vài thứ.
Ba Tùng vẫn dựa vào tín niệm được gặp lại Hứa Thanh Thủy và con trai mà cố chống đỡ. Bây giờ gặp được hai người, xác nhận hai người đều sống bình an, sau khi trầm tĩnh lại hắn càng thêm suy yếu không chịu nổi. Hứa Thanh Thủy nấu chút cháo bón cho hắn ăn, lại bón cho hắn uống một chén thuốc, rồi mới canh giữ ở bên giường cùng hắn ngủ mê man, không chịu rời đi.
Hứa Ba cũng không quấy rầy cha và cha lớn, hắn làm xong cơm thì bưng đến trước mặt cha, sau đó lấy những thứ muốn mang đi đóng gói cẩn thận, chờ Nguyệt Bất Do trở về.
Trời tối, trong phòng lại không hề thắp đèn. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba không dám thắp, tuy rằng Nguyệt Bất Do bày trận ở bên ngoài nhưng bọn họ vẫn lo lắng có người phát hiện họ ở trong này. Hứa Thanh Thủy ngồi ở bên giường, Hứa Ba ngồi dựa vào cha, trong lòng đều không thể bình tĩnh. Kích động vì cuối cùng họ cũng đã tìm được người quan trọng nhất với họ, cũng lo lắng họ không thể an toàn rời đi.
Đợi thật lâu thật lâu, đợi đến khi tim hai người đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hơi thở cũng mang đầy khẩn trương, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe. Hứa Ba lập tức ôm chặt cha, Hứa Thanh Thủy thì ngừng thở. Thanh âm dừng ở ngoài cửa, có người đi tới, đẩy cửa.
Cửa bị khoá trái, người tới không đẩy ra được, Hứa Ba sợ tới mức muốn ngất đi, sẽ là ai? !
"Mở cửa, ta đã trở về." Người bên ngoài hô một tiếng. Tim Hứa Ba nháy mắt trở lại bụng, luống cuống tay chân đứng lên đi mở cửa.
Vào nhà, Nguyệt Bất Do liền hỏi: "Sao lại không thắp đèn? Tối như hũ nút thế này."
"Cha sợ bị người phát hiện." Hứa Ba trả lời.
Nguyệt Bất Do đi vào, buông đồ đạc xuống nói: "Thắp lên đi. Đêm nay chúng ta đi, ta còn có việc phải chuẩn bị."
Hứa Ba lập tức đi thắp đèn. Trong phòng sáng lên, Nguyệt Bất Do hỏi Hứa Thanh Thủy: "Hắn thế nào rồi?"
Hứa Thanh Thủy đứng lên nói: "Hắn ngủ, vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng tính mạng không có gì đáng lo, chỉ là quá suy nhược."
Nguyệt Bất Do gật đầu, tính mạng không đáng lo thì tốt. Tiếp theo, hắn đặt một bao lớn xuống đất, lấy bên trong ra ba bộ quần áo giao cho Hứa Thanh Thủy, nói: "Ba người các ngươi thay đi, ta đi ra ngoài tắm rửa."
"Được."
Nguyệt Bất Do lấy trong bao ra vài thứ, xoay người ra ngoài. Hứa Thanh Thủy lập tức lấy ba bộ quần áo ra, rồi y mới chợt ngây người.
"Cha?" Hứa Ba tiến lên cầm lấy một cái váy, vẻ mặt khó hiểu, "Cái này là cho ai mặc ?"
Hứa Thanh Thủy nhìn về phía Hứa Ba, Hứa Ba nháy mắt mấy cái.
Trong rừng rậm Miêu Cương không thiếu nhất chính là nước. Nguyệt Bất Do nhanh chóng tìm được một con suối nhỏ, cởi quần áo lấm lem trên người xuống nhảy vào. Nước suối lạnh lẽo, cả người Nguyệt Bất Do chìm vào trong nước, đã lâu không tắm rửa, người ngợm bẩn đến đòi mạng. Kỳ thật không tắm rửa cũng có chỗ tốt, người khác rất khó nhìn thấy mặt hắn, coi như là dịch dung. Người của Bát Khương đã từng gặp hắn, cho nên bây giờ hắn phải tắm rửa sạch sẽ.
Tắm mãi hồi lâu, cuối cùng Nguyệt Bất Do cũng làm tóc và mặt mình hiện nguyên hình. Cắt bớt mái tóc quá dài đi, Nguyệt Bất Do mặc quần áo sạch sẽ vào, mang mái tóc ướt nhẹp rối tung trở lại nhà trúc. Hắn vừa quay lại, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đều ngây người, Hứa Ba trực tiếp kinh ngạc hô lên: "Bất Do ca?" Cực kì không chắc chắn.
"Ừ." Không cần nhìn cũng biết trong lòng họ nghĩ cái gì, Nguyệt Bất Do nhìn hai người rất là vừa lòng gật đầu: "Không sai. Để ta dịch dung cho các ngươi, sẽ càng giống nữ nhân hơn."
"Bất Do ca? Ngươi thật sự là Bất Do ca?" Hứa Ba dựa sát vào cẩn thận nhìn, nhìn thế nào thì tuổi của Bất Do ca cũng không khác y lắm. Hứa Thanh Thủy cũng nhìn Nguyệt Bất Do chăm chăm, không ngờ Nguyệt Bất Do lại trẻ như thế.
"Bất Do ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi?"
Nguyệt Bất Do đẩy y ra: "Lớn hơn ngươi là được. Các ngươi đã thu dọn xong chưa? Đừng lãng phí thời gian."
Ánh mắt vẫn tập trung vào gương mặt non choẹt của Nguyệt Bất Do, Hứa Ba dẩu mỏ: "Bất Do ca, sao huynh lại lấy váy? Chúng ta đâu có nữ nhân đâu." Trong ba bộ quần áo Nguyệt Bất Do lấy về có hai bộ là đồ nữ, kiểu gì cũng không thể mặc đồ nữ cho Ba Tùng được, vậy chỉ có hai người Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy mặc thôi.
Nguyệt Bất Do nói: "Trên đường phải tận lực không làm người khác chú ý. Cha ngươi và cha lớn ngươi đóng vai một đôi vợ chồng, ngươi là con gái của họ, ta là đánh xe. Bọn Bao Bồi chắc chắn không thể nghĩ rằng cha lớn ngươi lại ở cùng cha ngươi và ngươi, như vậy mới có thể che mắt người khác được nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!