Chương 41: (Vô Đề)

Trốn dưới tán cây, Hứa Ba nóng lòng đẩy nhánh cây ra nhìn theo hướng Nguyệt Bất Do rời đi. Nói thật, đối với việc Nguyệt Bất Do có thể giúp y tìm được cha lớn hay không, Hứa Ba cũng không để ý. Nhưng y và cha hoàn toàn không có sức mạnh gì, sức khoẻ của cha không tốt, y lại không có năng lực gì, nếu có một người nguyện ý giúp bọn họ thì không thể tốt hơn.

Nguyệt Bất Do làm việc lão luyện, có thể thoải mái đưa y lên cái cây cao như thế, nói vậy võ công hắn hẳn là rất cao, người nọ còn nói hắn là thiên hạ đệ nhị mà.

Nghĩ đến cha và cha lớn, Hứa Ba cắn miệng, cho dù Nguyệt Bất Do có lợi hại như hắn nói không, bây giờ y chỉ có thể tin tưởng, chỉ có thể dựa vào người này. Cũng không biết ông trời có ý gì khi để y gặp được người này trong rừng. Y hi vọng Nguyệt Bất Do chính là quý nhân của y và cha.

"Cũng không biết dáng vẻ của Bất Do ca là thế nào nhỉ……" Hứa Ba có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Đợi mãi đợi mãi, đợi thật lâu Nguyệt Bất Do vẫn không trở về, Hứa Ba đã đói bụng. Nhưng y nhớ kỹ lời Nguyệt Bất Do dặn dò, cho dù đói mấy cũng không được xuống, hơn nữa quan trọng nhất là y cũng không xuống nổi.

Nhánh cây phát ra âm thanh răng rắc, có người tới! Hứa Ba lập tức buông nhánh cây ra che miệng mũi lại, sợ tới mức tim đập thình thịch. Âm thanh dẫm lên nhánh cây và lá cây càng ngày càng gần, ngón tay Hứa Ba giật giật, con rắn nhỏ màu vàng chui từ cổ tay ra, lưỡi rắn thè lè, tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt để tấn công.

Người tới dừng lại bên cạnh cái cây, trái tim Hứa Ba dường như sắp nhảy khỏi cổ họng ra ngoài. Đợi trong chốc lát, lá cây khô lại phát ra âm thanh, nhưng không đi xa, chỉ di chuyển xung quanh cái cây. Hứa Ba sợ muốn vỡ tim, chẳng lẽ có người phát hiện y ở trên này?!

"Ba Tử, Ba Ba? Con ở đây à? Ba Tử?" Ngay khi Hứa Ba chuẩn bị thả rắn, dưới tàng cây truyền đến tiếng một người khẽ gọi. Hứa Ba sửng sốt, rồi mới dùng sức đẩy nhánh cây ra gào xuống phía dưới: "Cha ! Cha ! Con ở trên này ! Cha !"

"Ba Tử?"

Hứa Ba thăm dò xuống, nhưng không nhìn thấy người, y hô to: "Cha ! Con ở trên cây, trên cây !"

"Ba Ba? Con ở đâu? Sao cha không nhìn thấy con?" Một người rất nôn nóng gọi dưới tàng cây.

Hứa Ba muốn xuống, nhưng cây rất cao, y sờ đầu Nguyên Bảo, con rắn phì một tiếng rồi bò xuống. Rất nhanh, dưới tàng cây liền truyền đến tiếng đối phương kinh hô: "Nguyên Bảo !"

Chợt nhớ tới trước lúc đi Nguyệt Bất Do đã bày trận dưới cái cây, Hứa Ba hô: "Cha, con ở trên cây, dưới tàng cây có trận pháp."

"Trận pháp?" Người tới rất là khó hiểu, "Là con làm ?"

"Không phải." Lo lắng mình không thể đi xuống, Hứa Ba nhanh chóng nói: "Cha, con gặp một vị đại ca, trận pháp là do vị đại ca đó làm. Cha, ở dưới có an toàn không? Cha tìm một chỗ trốn đi đã, đợi vị đại ca đó trở lại là con có thể đi xuống!"

"Vị đại ca kia là người nào? Là người Miêu sao?"

"Không phải không phải!"

Hứa Ba kêu lên trong lòng: Bất Do ca, huynh mau trở lại đi.

Rời khỏi Bát Khương trại, Nguyệt Bất Do không lập tức trở về tìm Hứa Ba mà vẫn mượn cớ tìm dược thảo ở xung quanh Bát Khương trại để điều tra địa hình Bát Khương trại. Từ rất xa, hắn nhìn thấy vài người đi ra từ trong phòng trúc cao hai tầng trong trại, nhìn những người khác cung kính với mấy người này, không khó đoán họ chính là các chưởng môn của Bát Khương trại. Cũng không biết đó có phải Cố công tử kia không, cách quá xa, Nguyệt Bất Do thấy không rõ lắm.

Di chuyển đã được tương đối, nghĩ đến Hứa Ba vẫn còn ở trên cây, Nguyệt Bất Do mang một bao thức ăn của hắn trở về. Thằng nhóc kia là con trai của Người gù đen, cũng không thể để y đói chết được.

Xuyên qua bụi cỏ dày rậm, từ rất xa Nguyệt Bất Do đã nhìn thấy một người ngồi gần cái cây kia. Hắn lập tức ngồi xổm xuống giấu mình đi, lặng lẽ tới gần.

"Ba Ba, có đói bụng không?"

"Đói…… Cha, cha đã ăn chưa?"

"Vẫn chưa. Cha chờ con xuống dưới rồi cùng ăn. Cha tìm chút hoa quả."

"Cha, chờ con xuống dưới con sẽ bảo Nguyên Bảo bắt thỏ cho cha ăn. Cha lo lắng lắm đúng không?"

"Cũng không đâu. Nếu không phải con để lại ký hiệu thì cha thật sự sẽ gấp muốn chết. Cũng may con gặp được người tốt."

Cha? Cha của Hứa Ba? Nguyệt Bất Do nháy mắt mấy cái, đứng lên khỏi bụi cỏ, cố ý tạo ra tiếng động. Người ngồi dưới đất nghe thấy động tĩnh, khẩn trương nhìn về phía Nguyệt Bất Do, chỉ thấy một người Miêu bẩn thỉu đứng ở đó. Y hoảng sợ, bối rối đứng lên.

Nguyệt Bất Do nhìn đối phương, mở miệng gọi: "Hứa Ba, ta đã trở về."

"Bất Do ca?! Huynh đã trở lại rồi !"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!