Do Vương hoàng hậu ra mặt, cấm vệ quân trong phủ thái tử đổi thành thị vệ cung đình bình thường, nhưng bên ngoài phủ thái tử vẫn được canh phòng nghiêm mật như trước. Đồng thời, Vương hoàng hậu tự mình chọn trong cung một ít thái giám cung nữ đưa đến Đông cung. Vốn là Vương hoàng hậu muốn chọn vài người từ nhà mẹ đẻ, nhưng thái tử cự tuyệt. Lúc trước trong ba người hầu chết vì cổ độc có một là từ Vương gia đến, đối với chuyện này trong lòng Vương hoàng hậu cũng có chút không thoải mái lắm, nếu thái tử không đồng ý, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng .
Những kẻ hầu hạ thái tử phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc mới được giữ lại Đông cung, hoàng đế còn cấp riêng hai thái giám thân cận của mình đến bên cạnh thái tử hầu hạ. Vụ án cổ độc này, ngay cả hoàng đế cũng không thể an tâm. Như vậy lại kéo dài vài ngày, cuối cùng Thành Lệ cũng đưa được tin tức ra ngoài cung, để hai gã đang tiêu diêu tự tại bên ngoài chạy vội đến Đông cung gặp hắn.
Đọc thư thái tử phái người bí mật đưa tới, Nguyệt Bất Do chọc chọc người bên cạnh: "Bây giờ đi hay là buổi tối đi?"
Đốt thư, Mạc Thế Di thản nhiên nói: "Buổi tối đi."
Ánh mắt Nguyệt Bất Do nháy mắt cong cong: "Vậy đi ra ngoài chơi đi?"
Trong mắt hiện lên ý cười, Mạc Thế Di rất tự nhiên giữ chặt tay người nào đó, đứng dậy đi ra ngoài. Người nào đó cũng cực kì tự nhiên cầm lại tay Mạc Thế Di, ánh mắt càng cong hơn.
Không hề biết hai người kia đang ở trong viện vui vui vẻ vẻ "chơi trò chơi", Thành Lệ thì nóng ruột thấp thỏm ở trong tẩm cung chờ đợi. Đợi từ sáng đến giữa trưa, lại từ giữa trưa đợi đến buổi chiều, tiếp theo lại đợi từ chiều đến lúc trời sắp tối mà vẫn chưa thấy hai người đến, Thành Lệ hỏi một người khác cũng ở trong phòng vô số lần: "Ngươi chắc chắn đã đưa thư tới?"
"Thuộc hạ tự mình đi đưa."
Thành Lệ nhíu mi: "Vậy sao họ còn chưa tới!"
Đối phương nghĩ nghĩ, nói: "Có thể họ vẫn như lúc trước phải đợi trời tối mới đến."
"Trời tối?!" Thành Lệ nổi giận, "Chẳng lẽ bản cung còn phải tiếp tục chờ đến tận khi trời tối?!"
Vừa mới được thăng chức thành thống lĩnh thị vệ Đông cung, nam tử kia chịu đựng cảm xúc muốn cởi bộ quần áo không thích hợp chút nào trên người xuống, nói: "Bên cạnh điện hạ đã thay không ít người, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Lấy đại cục làm trọng, mặc dù Thành Lệ gấp gáp muốn gặp hai người kia, nhưng thuộc hạ nói cũng rất có lý. Hắn trở lại tháp nặng nề ngồi xuống, không cam lòng nói: "Vậy đợi đi."
Nhìn vài lần sự nôn nóng rõ ràng trên mặt thái tử, người này do dự một lát, sau đó vẫn nói: "Điện hạ dường như…… rất để ý bọn họ."
Trong lòng Thành Lệ lộp bộp một tiếng, hắn nhìn về phía thuộc hạ của mình. Có thể nói, người này là người lúc trước hắn tín nhiệm nhất, so với Mạc Thế Di còn tín nhiệm hơn. Nhưng mà bây giờ……
Nôn nóng trên mặt Thành Lệ thối lui, biến thành sự ôn hoà xa cách của ngày thường, cong cong khóe môi nói: "Dường như là bản cung càng ngày càng để ý bọn họ ."
"Thuộc hạ không có ý tứ khác."
"Bản cung biết."
Thở ra một hơi, Thành Lệ nhìn cửa sổ chậm rãi nói: "Bây giờ bản cung mới biết được, cảm giác có huynh đệ thật tốt."
Đối phương gật gật đầu, có vẻ rất hiểu tâm tình của thái tử, hơn nữa rất thiện ý bổ sung một câu: "Lần trước Thế Di công tử nhận được tin điện hạ ngài gặp chuyện không may thì lập tức đi tìm điện hạ. Thế Di công tử cũng rất để ý điện hạ."
Thành Lệ cười, không hề là nụ cười xa cách. Hắn cúi đầu nói: "Bản cung biết."
Nói chuyện với thuộc hạ mình tín nhiệm nhất, tâm tình Thành Lệ không nôn nóng như vậy nữa. An tâm ăn cơm chiều, hắn nằm trên tháp đọc sách, đợi hai người kia đến. Gần như sắp đọc xong một quyển sách, cửa sổ tẩm cung mới chậm chạp bị người đẩy ra. Thành Lệ lập tức ngồi dậy, rất bất mãn lên tiếng: "Sao giờ mới đến?"
Nhẹ nhàng đóng cửa sổ như đạo tặc, một người cũng không ngoài ý muốn thấy Thành Lệ còn chưa ngủ, nến trong phòng vẫn còn sáng nha. Hắn đi đến bên cạnh Thành Lệ rất tự nhiên ngồi xuống, nói: "Bên chỗ ngươi còn không an toàn, sao có thể đến ban ngày được."
Thành Lệ nhíu mi: "Sao chỉ một mình ngươi đến?"
Trên mặt người tới có vài phần cô đơn, Thành Lệ nháy mắt mấy cái, có phải hắn nhìn lầm rồi không. Người này dẩu môi, hữu khí vô lực nói: "Mạc Thế Di đến Vương gia rồi, người của ngươi nói ngươi vẫn đang đợi chúng ta, ta sợ ngươi chờ sốt ruột nên mới đến đây trước."
"Vương gia? Thế Di đi Vương gia làm cái gì?" Không sợ bên ngoài có người nghe được bọn họ nói chuyện, Thành Lệ vội vàng hỏi.
Thở ra một hơi cô đơn đến cực điểm, Nguyệt Bất Do xoay người nhìn về phía Thành Lệ, cũng nói: "Thành Lệ, ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện, rất quan trọng."
Quen biết Nguyệt Bất Do lâu như thế mà chưa từng thấy hắn như vậy…… Thành Lệ lo lắng sờ sờ gáy Nguyệt Bất Do: "Ngươi không sao chứ? Không phát sốt mà?"
Kéo tay Thành Lệ xuống, Nguyệt Bất Do lặp lại câu kia: "Ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện cực kì quan trọng."
"Ngươi sao thế?" Thành Lệ cảm thấy mình nhìn lầm rồi, sao Nguyệt Bất Do lại có thể khổ sở? Trong lòng hắn chấn động: "Có phải Thế Di xảy ra chuyện gì không?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!