Đường cái trước cửa cung là ngã tư đường náo nhiệt nhất ở kinh thành, tuy rằng tiểu thương ở đây thường bị việc vặt của hoàng cung quấy rầy nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ mở quán thét to nhiệt tình. Chủ nhân hoàng cung cũng rất thích vừa ra cung liền nhìn thấy quang cảnh phồn hoa như thế của kinh thành, thậm chí còn cổ vũ thương gia mở điếm kiếm tiền ở đây. Cũng nhờ như thế mà Nguyệt Bất Do mới có thể đứng xa xa vừa đi dạo phố vừa nhìn chằm chằm đội nhân mã đang hộ tống thái tử.
Nhân mã tới gần, tiểu thương và người đi đường cực có kinh nghiệm nhanh chóng tránh đi, nhân mã vừa qua bọn họ liền lập tức khôi phục trật tự vốn có, Nguyệt Bất Do nhìn mà rất tán thưởng. Thái tử đã sắp đến cửa cung, Nguyệt Bất Do thu hồi ánh mắt, xem như hắn tạm thời hoàn thành nhiệm vụ của mình. Vì sao lại là tạm thời chứ? Ai biết sau này thái tử còn bị người ám sát hay không. Tuy rằng thái tử rất xấu miệng nhưng hắn sẽ không nhìn thái tử gặp nguy hiểm mà mặc kệ, hắn là một người nghĩa khí cơ mà.
Bên chóp mũi là mùi thơm các loại đồ ăn vặt bay tới, Nguyệt Bất Do lần mò trong ngực, ha ha, vẫn còn mấy đồng tiền. Ngửa đầu nhìn trời, đến khi trời tối vẫn còn phải đợi khoảng hai canh giờ nữa, Nguyệt Bất Do muốn mua chút đồ ăn rồi mới đi tìm Mạc Thế Di, hắn cũng không thể để Mạc Thế Di cứ đợi một mình ở bên ngoài mãi được, vậy thì đáng thương lắm. Hắn nói rồi, hắn là một con người nghĩa khí.
Ngắm trái nhìn phải, Nguyệt Bất Do định mua chút gì ăn rồi đi tìm Mạc Thế Di. Nhìn nhìn ngắm ngắm, hắn quay đầu thật mạnh sang bên trái, tiếp theo chậm rãi quay lại bên phải. Hai mắt hấp háy, Nguyệt Bất Do nhìn về phía cửa cung, Thành Lệ đã không còn thấy bóng dáng. Hắn lại bất động thanh sắc quay lại, rồi mới đi tới một sạp bán đồ ăn. Ngồi xổm xuống trước sạp, Nguyệt Bất Do cầm lấy một quả bí đỏ, bán hàng rong lập tức nói: "Ba văn tiền một cân."
"Vậy à." Buông bí đỏ, Nguyệt Bất Do lại cầm lấy một mớ rau xanh, lúc này, bên cạnh hắn có một nam tử đưa chủ quán hai văn tiền, lấy một rổ rau xanh. Nguyệt Bất Do buông rau xanh, cầm lấy bí đỏ, lấy mấy đồng tiền trên người đưa cả cho chủ quán, cũng không quản nhiều hay không, hắn ôm bí đỏ đi.
Ngoài cửa thành, đang tránh trong rừng cây Mạc Thế Di đợi rồi lại đợi mà không thấy Nguyệt Bất Do trở về. Tên kia đã đáp ứng y sau khi Thành Lệ vào cung sẽ tìm y. Tính thời gian, lúc này kiểu gì Thành Lệ cũng nên tiến cung rồi, vậy Nguyệt Bất Do đi đâu? Mạc Thế Di không muốn nghi ngờ Nguyệt Bất Do nhân cơ hội chạy thoát, nhưng lâu như thế Nguyệt Bất Do còn không thấy bóng dáng, y rất khó không hoài nghi theo hướng kia. Mạc Thế Di lại thấy hồ đồ, vì sao Nguyệt Bất Do lại luôn muốn chạy trốn y?
Việc luận võ ngoài lần đầu tiên y thấy căm tức, hai lần sau y hẳn là không làm cái gì khiến Nguyệt Bất Do hiểu lầm mới đúng.
Nhìn chòng chọc vào cửa thành, Mạc Thế Di áp chế nội tâm nôn nóng, nếu không phải y không tiện vào kinh, nói cái gì y cũng sẽ không thả Nguyệt Bất Do đi một mình. Không thể nói rõ vì sao, Mạc Thế Di muốn giữ Nguyệt Bất Do lại, ít nhất không thể để hắn giống như trước, không được y đồng ý liền bỏ chạy.
Đợi đến khi bầu trời cũng đã xuất hiện ánh nắng chiều, Nguyệt Bất Do còn không trở về, Mạc Thế Di giận dữ. Không cần đoán thêm, chắc chắn là người này lại chạy rồi! Trong lòng còn cất bạc của tên kia, Mạc Thế Di lại chỉ cảm thấy châm chọc. Đời này y khó được nguyện ý tin tưởng một người, lại vẫn là bị lừa. Cũng đúng thôi, ngay cả mẹ ruột y cũng không thể tin tưởng, huống chi là "người ngoài" chưa gặp được mấy lần!
Mạc Thế Di chụp một chưởng lên thân cây, trên thân cây nhiều ra một dấu năm ngón tay rõ ràng. Phẫn nộ trong mắt rất nhanh bình ổn, Mạc Thế Di khôi phục sự bình tĩnh. Vốn quan hệ giữa y và Nguyệt Bất Do cũng không đến mức độ kia, chỉ là y nhất sương tình nguyện mà thôi. Nguyệt Bất Do đi hay ở đều là tự do của Nguyệt Bất Do, y có tư cách gì mà đi can thiệp. Nguyệt Bất Do còn lừa y đã là cho y mặt mũi.
Trong lòng không phải không bi ai, Mạc Thế Di rất nhanh liền thản nhiên tiếp nhận. Đến mặt thật không thể gặp người y còn chịu được, y lại có cái gì không thể nhận đây. Trong đầu nháy mắt chợt lóe lên các loại ý niệm, vốn còn đang cam chịu Mạc Thế Di đột nhiên ngây người. Bóng dáng xa xa kia nhìn có chút quen mắt.
Trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì. Tâm vốn đang chìm vào đáy cốc thoáng cái liền nhắc lên ngay. Thấy rõ bộ dáng người nọ, lần đầu tiên Mạc Thế Di biết cái gì gọi là áy náy, y không nên tùy tiện hoài nghi người kia. Chỉ là…… Y che giấu thân thể đứng dậy, vì sao tên kia lại ôm một quả bí đỏ?
Một tay Nguyệt Bất Do ôm bí đỏ chạy tới chỗ Mạc Thế Di, một tay kia còn rất bất nhã xách quần, nhìn rõ ràng là đang mắc tiểu. Người đi đường chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ ôm bí đỏ vọt vào trong rừng cây, không ít người đều ở đó chê cười hắn, làm hắn tức nghẹn.
"Nguyệt Bất Do."
Mạc Thế Di hiện ra từ sau cái cây bước đến. Nhanh tiếp theo, một quả bí đỏ vàng óng bay lại chỗ y. Mạc Thế Di thoải mái tiếp được. Mà tên nhóc ném bí đỏ thì vọt vào trong bụi cỏ, miệng kêu: "Nghẹn chết nghẹn chết."
Mạc Thế Di đi theo sau, bước chân cứng ngắc dừng giữa không trung. Y nhanh chóng xoay người, phía sau truyền đến âm thanh chất lỏng nào đó rơi xuống mặt đất, còn có tiếng người nào đó rên rỉ: "A…… A…… Thoải mái quá…… Cuối cùng cũng được thoải mái…… Thiếu chút nữa nghẹn chết ta."
Mạc Thế Di lắc đầu, không biết là với chính mình hay là với tên nhóc phía sau. Đợi tiếng nước dừng lại, lúc này Mạc Thế Di mới lên tiếng chất vấn: "Vì sao đi lâu như thế?"
"Chắc chắn ngươi đã nghĩ ta chạy trốn đúng không?" Nguyệt Bất Do rất có dự kiến trước, hắn cột chắc dây quần rồi đi tới, cầm lại quả bí trên tay Mạc Thế Di, lại hỏi: "Ai, không phải ngươi đã cho là ta chạy trốn sao?"
"Đúng." Mạc Thế Di không phủ nhận.
Mắt Nguyệt Bất Do lập tức sáng lên, vươn tay tới gẩy gẩy Mạc Thế Di: "Có tức giận hay không?"
"Có."
"Ha ha ha……" Người nào đó rất quá đáng cười to, "Ta biết là ngươi sẽ tức giận mà, ha ha ha, ngươi thất vọng rồi đúng không, ta mới không thèm trốn đâu."
Trong lòng Mạc Thế Di giờ khắc này không có chút tức giận nào. Y gõ gõ bí đỏ, ý muốn Nguyệt Bất Do giải thích. Trên mặt Nguyệt Bất Do khó được có một tia đứng đắn. Hắn ngoắc tay với Mạc Thế Di, thân hình cao lớn của Mạc Thế Di xoay người cúi đầu, Nguyệt Bất Do ghé vào lỗ tai y lặng lẽ nói: "Ta phát hiện một chỗ rất có ý tứ, buổi tối đi nhìn."
Chỉ như vậy? Mạc Thế Di đứng thẳng người: "Bí đỏ này là thế nào đây? Đừng nói với ta ngươi muốn làm đồ ăn."
"Ai nha, ngươi đừng cứ luôn để ý quả bí đỏ này, là ta không cẩn thận mua." Khoát tay, Nguyệt Bất Do vẫn là bộ dạng đứng đắn kia, nói: "Ở kinh thành ta phát hiện thực hư người Miêu."
"Người Miêu?!" Mạc Thế Di lập tức cẩn thận lên, "Ở nơi nào?"
"Đương nhiên là đang trong thành. Cho nên ta mới nói buổi tối nhìn." Nguyệt Bất Do xem xét quả bí đỏ trong tay, thở dài: "Vốn định mua chút bánh thịt gì đó để ăn cùng với ngươi, kết quả mua thành bí đỏ."
"Ăn cùng với ngươi"…… Tâm Mạc Thế Di mạnh mẽ run lên, Nguyệt Bất Do không phát hiện sự khác thường của y, tròng mắt đảo quanh, ngẩng đầu lên nói: "Ai, chúng ta đem bí đỏ này đến chỗ Thành Lệ bảo hắn tìm người làm cho chúng ta đi. Nếu không ăn thì thật lãng phí."
Mạc Thế Di ôm quả bí đỏ: "Thái tử đột nhiên có một quả bí đỏ, hắn phải giải thích thế nào?"
Lúc này Nguyệt Bất Do liền suy sụp: "Đúng vậy. Ai, thật sự là phiền toái. Vậy phải làm sao đây, cũng không thể ném đi. Tốn mất mấy đồng tiền của ta đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!