Chương 36: Mượn đàn\n

Hoa Đô Thú Y

Tác giả: Ngũ Chí

Dịch: Hero Keyboad

Biên: tuanff10

Nhóm dịch: Nòng Nọc

Nguồn: 4vn. eu

Trương lão không ngờ cháu gái mình lại thoải mái đồng ý như vậy. Bao nhiêu lý do ông đã chuẩn bị để làm nản lòng Ngả Gia xem chừng không cần phải dùng đến nữa. Nhìn Ngả Gia miệt mài ăn uống một lúc lâu, Trương Đại Gia mới len lén hướng Chu Hiểu Xuyên giơ ngón tay cái. Hiển nhiên ông ta cho rằng tất cả công lao này đều là của Chu Hiểu Xuyên. Trương Đại Gia được Chu Hiểu Xuyên kính rượu mà trong lòng không khỏi đắc ý: "Xem ra mình lựa chon thật chính xác.

Tiểu Chu này thật là lợi hại, chỉ mới thi triển thủ đoạn sơ sơ thôi đã có hiệu quả rồi."

Chu Hiểu Xuyên cũng chỉ đành cươi khổ, Hắn cũng không nhận ra chính mình có lực hấp dẫn lớn như vậy. Hắn thấy Trương Nghệ Gia làm như vậy chỉ là không muốn phá hư tâm tình của lão nhân gia thôi, chẳng có liên quan tới hắn một chút xíu nào hết. Ba người cùng ngồi ăn cơm mà không khí lại có chút kỳ lạ. Trương Ngả Gia chỉ lo cắm cúi ăn, mấy món mà Chu Hiểu Xuyên làm đã vào bụng nàng hơn nửa.

Tuy rằng Trương Đại Gia muốn nhường không gian cho đôi bạn trẻ nói chuyện nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm. Trương Đại Gia rất hiểu tính cách cô cháu gái của mình, ông không quá hi vọng chỉ với một bữa cơm mà cô cùng với Chu Hiểu Xuyên trở thành bằng hữu. Có thể cùng ngồi vào bàn như thế này cũng đã ngoài dự liệu của lão, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ tự giao. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến một lúc sau, Trương Nghệ Gia mới buông đũa, nói nhanh:

- Cháu ăn xong rồi, ông cứ từ từ ăn. Khi nào dùng bữa xong thì gọi cháu một tiếng để cháu dọn bàn cho.

Nói xong, cô đứng dậy đi về phòng mình. Căn hộ của Trương Đại Gia có hai phòng khá rộng, diện tích cũng hơn xa căn hộ của Chu Hiểu Xuyên bên cạnh.

- Ngồi chơi thêm chút nữa đi.

Trương Đại Gia lúc nào cũng muốn tạo cơ hội cho đôi trẻ tiếp xúc với nhau.

Ngả Gia lắc đầu cự tuyệt nói:

- Cháu còn phải luyện đàn nữa.

- Luyện đàn ư? Cô chơi đàn gì thế?

Chu Hiểu Xuyên đối với từ "đàn" tương đối mẫn cảm. Mặt Trương Đại Gia đầy tự hào, lão cười nói:

- Tất nhiên là Piano rồi. Cháu còn chưa biết, Ngả Gia nhà ta chính là cao thủ đàn Piano đấy.

Chu Hiểu Xuyên nghe vậy cả mừng, vội hỏi lại:

- Nói như vậy là nhà mình có đàn Piano phải không?

Trương Đại Gia đáp lại:

- Cháu hỏi gì mà thừa quá vậy. Nếu trong nhà không có đàn thì Ngả Gia đó luyện bằng chân à?

Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên trở nên kinh hỉ: "Thật tốt quá! Chuyến này cắn răng làm khách cũng không uổng công!"

Lão Quy chui đầu khỏi túi quần Chu Hiểu Xuyên nói:

- Ta muốn nói điều này. Ngươi đúng là mèo mù vớ cá rán mà. Sao ngươi không đi mua vé số đi? Nói không chừng lại trúng giải độc đắc đó.

Từ lúc vào nhà của Trương Đại Gia, nó đã trốn vào trong túi quần của Chu Hiểu Xuyên. Cũng không phải là nó sợ người mà bởi vì nó e ngại con Trúc Diệp Thanh Xà mà Nghệ Gia đang nuôi. Bất quá, đến đây lâu như vậy mà nó không nhìn thấy Trúc Diệp Thanh Xà kia đâu, lá gan của Lão Quy cũng lớn dần lên. Lời nói của Lão Quy dĩ nhiên mọi người không ai nghe được trừ mỗi Chu Hiểu Xuyên. Nhưng mà cái câu Chu Hiểu Xuyên vừa thốt ra thì ai ai cũng rõ ràng. Trương Đại Gia buồn bực hỏi:

- Cháu kinh hỉ cái gì? Cháu muốn tìm đàn Piano để làm gì?

- Cháu đúng là đang muốn học đàn dương cầm. Có thể cho cháu xem qua cái đàn được không ạ?

Chu Hiểu Xuyên vội vàng giải thích, sau đó quay sang Trương Ngả Gia trịnh trọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!