Chương 3: Màu trắng viền đen là... quần lót.\n

Hoa Đô Thú Y

Tác giả: Ngũ Chí

Dịch: tuanff10

Biên: tuanff10

Nhóm dịch: Nòng Nọc

Nguồn: 4vn. eu

Chu Hiểu Xuyên đầu tiên sửng sốt, sau đó giật mình nhảy bắn ra sau. Cũng vì hắn vốn đang ngồi trên ghế băng nên lúc nhảy ra đằng sau, lập tức bị mất trọng tâm, nghiêng người ngã xuống đất. Chẳng quan tâm đến đau đớn, lúc này hắn chỉ thất thanh kêu lên:

- Aaaaaaaaa…..!

Chu Hiểu Xuyên thét lớn làm hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển nhảy dựng lên. Họ tưởng hắn lại phát bệnh rồi, nhanh chóng chạy tới dìu hắn lên hỏi dồn dập:

- Hiểu Xuyên (Chu ca) không sao chứ? Có phải trong người vẫn chưa khỏe không? Hay là lại muốn xỉu lần nữa?

Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng bình tĩnh hơn, ngồi bệt xuống đất chỉ tay vào Sa Tử, run run nói:

- Nó…Nó vừa mới nói tiếng người! Hai người không nghe thấy gì sao?

Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đưa mắt nhìn nhau:

- Nói tiếng ngươi? Ai? Sa Tử sao?

- Làm sao có thể chứ, nó chỉ là một con mèo thôi mà!

Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc nhìn hai người:

- Hai người…hai người chẳng nhẽ không nghe thấy gì sao? Lúc nãy rõ ràng nó vừa nói mà! Nó bảo phải gọi nó là Sa Cát nữ vương bệ hạ.

Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, thần sắc lo lắng lại càng tăng thêm, đồng thanh nói:

- Chẳng lẽ Hiểu Xuyên (Chu ca) bị cảm nắng mà sinh ra ảo giác sao? Có muốn sang phòng khám bênh cạnh khám một chút không?

- Bị cảm nắng mà cũng sinh ra ảo giác sao? Ách! Có lẽ là như vậy…

Chu Hiểu Xuyên có chút do dự, nhìn phản ứng của hai người thì có lẽ họ không nghe thấy Sa Tử nói gì. Vậy xem ra chắc do mình bị cảm nắng sinh ra ảo giác thật. Nhưng đúng lúc đó, Sa Tử mang vẻ mặt đầy tò mò chạy đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên, nói:

- Ai ya! Trẫm không nghe nhầm chứ? Tên nhân loại này lại có thể hiểu được thú ngữ sao?

Chu Hiểu Xuyên lại hoảng sợ, vội vàng chỉ vào nó nói:

- Nó lại nó chuyện kìa, hai người không nghe thấy gì sao? Không nghe thấy gì sao?

Hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển lại quay đầu nhìn nhau lần nữa.

- Hiểu Uyển, em ở lại trông phòng khám, chị đưa Hiểu Xuyên sang phòng khám bên kia xem thế nào.

Nói xong, Lý Vũ Hàm không cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hội kháng nghị, đã mạnh mẽ lôi hắn dậy, kéo sang phòng khám bên cạnh. Sa Tử cũng gắt gao bám theo phía sau bọn họ, kêu meo meo không ngừng. Bất quá, tiếng kêu meo meo đó lọt vào tai Chu Hiểu Xuyên lại biến thành ngôn ngữ loài người:

- Nhân loại, trả lời trẫm, sao ngươi có thể hiểu được thú ngữ hả? Trả lời trẫm mau….

"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra không?" Chu Hiểu Xuyên thầm hét lên trong lòng. Một lát sau, hắn ngồi trong phòng khám kế bên, trên chiếc ghê truyền dịch, vẻ mặt như đã bị tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì trừ lúc hắn vào phòng truyền dịch có mỗi con chim diễm lệ ra, thì hiện tại cứ trước hắn có không dưới mười con chó, mèo các loại.

Nhưng vô luận có là chó mèo hay chim đều mở to mắt ra nhìn hắn khiến cho hắn cảm giác như mình là một loài động vật đặc biệt được ghi trong sách đỏ và đang được bảo vệ trong vườn thú trước bao nhiêu ánh mắt tò mò của du khách thập phương. Chẳng qua du khác lại là một đám cho mèo các loại thật khiến hắn không chịu nổi… Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy mấy con vật này ngẫu nhiên phát ra một vài tiếng kêu mà thôi, còn Chu Hiểu Xuyên nghe lại thành những tiếng nói của con người mà bọn cúng lại còn không ngừng tiến hành ném bom ngôn ngữ với hắn. Bọn nó đều được Sa Tử triệu tập đến với mục đích hỏi cung, chúng lải nhải liên tục vào tay hắn một vấn đề:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!