Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Dịch: Mr. Ken
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn. eu
Lâm Thanh Huyên cũng có vẻ rất thoải mái, một chút nhăn nhó hoặc khó chịu cũng không có, ngược lại còn nở nụ cười phụ họa theo Lý Vũ Hàm:
- Đừng nói nữa, quả thực chuyện giới thiệu vừa rồi cứ coi như là đi xem mặt đi. Được rồi, đừng có ngây người ra đấy nữa, nhanh chóng xem bệnh cho A Hổ của tôi đi, xem da của nó bị làm sao mà trở thành như vậy.
- Được.
Chu Hiểu Xuyên đáp ứng, đưa tay vạch lông trên lưng A Hổ ra, xem xét tình huống của nó. Vừa kiểm tra, Chu Hiểu Xuyên còn ôn nhu hỏi thăm:
- A Hổ, cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
Thông qua một lúc thăm dò bệnh tình, Chu Hiểu Xuyên đã có thêm một số ít thông tinh bệnh trạng, lúc này hỏi A Hổ cảm giác rất dễ dàng.
- Ơ, ngươi có thể hiểu được thú ngữ sao?
So với các động vật khác biết Chu Hiểu Xuyên hiểu được thú ngữ đèu lộ ra vẻ tràn ngập cảm giác khiếp sợ, còn A Hổ thì trái lại, biểu hiện của nó có thể diễn tả bằng hai chữ 'bình tĩnh'. Chỉ có một chút kinh ngạc ở trong giọng nói, còn hoàn toàn không có kinh ngạc gì. Rồi nó cũng hờ hững trả lời vấn đề của Chu Hiểu Xuyên:
- Chỉ có một cảm giác, đó là ngứa. Những lúc nó phát tác, ta hận không thể xé toạc đám da này đi.
Biểu hiện của A Hổ làm cho Chu Hiểu Xuyên cực kỳ sửng sốt. Chu Hiểu Xuyên chưa bao giờ gặp con chó nào có biểu lộ vẻ bình tĩnh được như nó cả. Tiếp tục quan sát thân hình to lớn, rắn chắc cùng với ánh mắt sắc lẹm như dao, Chu Hiểu Xuyên nhịn không được, hướng tới Lâm Thanh Huyên cất tiếng hỏi:
- A Hổ chắc chắn không phải là con chó bình thường, là chó nghiệp vụ phải không?
- Ơ. Làm sao mà anh biết được?
Lâm Thanh Huyên có hứng thú đưa ánh mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái, vừa cười vừa nói:
- Nói chính xác ra thì A Hổ là một con chó nghiệp vụ đã xuất ngũ. Trước kia, nó cũng làm việc bình thường, nhưng trong quá trình phá án, nhiều lần bắt giam và phá được đại án, trọng án. Mấy lần vinh dự lấy được nhị, tam đẳng công khuyển đấy. Chẳng qua là lớn tuổi nên mới phải xuất ngũ. Sau khi xuất nghĩ tôi liền nhận nó về nuôi, đồng thời để nó ở trong đồn cảnh sát chúng tôi phát huy một ít mỡ thừa mà thôi.
Chu Hiểu Xuyên líu lưỡi kinh hô:
- Phá án, bắt giam quá nhiều đại án, trọng án? Vinh quang lấy được chiến công hạng hai hạng ba sao? Lợi hại như vậy sao?
Tuy hắn đoán được A Hổ là con chó nghiệp vụ, hơn nữa rất lợi hai nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến mức độ kinh người. Lâm Thanh Huyên rất đắc ý cười nói:
- Điều đó là tất nhiên. A Hổ nhà tôi rát lợi hại mà.
A Hổ mặc dù không hé răng nhưng cũng ưỡn ngực lên, hai mắt sáng ngời, trong con ngươi lộ rõ vẻ kiêu ngạo cùng thần thái tự hào. Sau khi nói chuyện phiếm vài câu về sự tích của A Hổ, Lâm Thanh Huyên chuyển đề tài về chuyện chính:
- Thế nào? Bệnh tình của A Hổ ra sao? Cuối cùng nó bị bệnh gì?
Chu Hiểu Xuyên đứng dậy đáp:
- Theo những biểu hiện trên da của A Hổ, bệnh lần này của A Hổ chính là do những con ve chó tạo lên, chúng hay bám ở bề mặt của da và hút máu. Sau này cô cần chú ý một chút, không nên để nó ở những nơi ẩm ướt. Phải biết rằng ở những nơi ẩm ướt chính là những nơi dễ nảy sinh ra ve chó.
Lâm Thanh Huyên nhíu mày, sau đó hình như nghĩ ra nói:
- Gần đây thời tiết nóng bức, A Hổ rất thích nằm ở bờ ao trong đồn công an, không cừng là ve chó ở đó lây qua. Xem ra sau này phải để nó cách xa cái ao này một chút mới được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!